Trong thời gian gần đây, tự dưng, ông Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải ở xứCanada lạnh lẽo, bỗng trở thành nổi tiếng. Lý do, ông Thượng Nghị Sĩ đệ trình dự luật S-219 ra Quốc Hội Canada, đề nghị chọn ngày 30/4 là Ngày Tự Do. Dự luật chưa được quốc hội Canada phê chuẩn thì phản ứng của cộng đồng ViệtNam đã nổi lên mãnh liệt. Email bay qua bay lại um sùm trời đất như ngày xưa Việt Cộng pháo kích. Đa số là chống đối chuyện này, và thậm chí, có người còn coi ông như là một tay say của Việt Cộng.
Là một người quen biết với ông Thượng Nghị Sĩ, có dịp tiếp xúc với ông ta vài lần, tôi âm thầm theo dõi những gì xảy ra trong mấy tháng qua. Tôi đọc những bài của những người nổi tiếng như Ngô Kỷ, TS Nguyễn Phúc Liên vân vân...
Đáng lẽ, chuyện giữa đàng mình không nên quàng vào cổ như người xưa đã dạy, nhưng, kẹt một cái, suốt đời tôi, tôi không bao giờ chịu được những bất công, không bao giờ nhìn thấy chuyện bất công mà không can thiệp cho dù phải chịu hy sinh. Từ lúc còn đi học, cho đến lúc đi lính, đời tôi luôn luôn bị khốn nạn bởi vì cái tính này. Nhưng, hê, c’est moi.
Tôi phải lên tiếng để trình bày sự phải trái, sự thật, sự bất công của một số người Việt tị nạn chúng ta đối với ông Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải cho đồng bào tôi, cho những người chiến sĩ chống Cộng như tôi hiểu đâu là thật, đâu là giả, đâu là trò ma nớp rẻ tiền của bọn tay sai Cộng Sản.
Trước hết, xin cho tôi nói về hai chữ “Quốc Hận.” Quốc Hận, theo sự hiểu biết của tôi, tạm dịch là ngày của hận thù vì tổ quốc hay là ngày bị mất nước. Nó đối nghịch với chữ Quốc Khánh, ngày kỷ niệm một quốc gia được thành lập. Sau ngày 30-4-75, chữ Quốc Hận mới bắt đầu xuất hiện trong cộng đồng ViệtNam tị nạn Cộng Sản trên thế giới.
Điểm quan trọng ở đây, ngày Quốc Hận là một ý niệm nhắc tới một ngày đau thương, ngày chúng ta bị mất nước, nằm trong trái tim của mỗi một người ViệtNam tị nạn Cộng Sản. Quí vị nào văn hay chữ tốt, xin dịch cho tôi chữ Quốc Hận sang tiếng Mỹ hay tiếng Pháp nó là gì? Theo tôi, tôi có thể dịch ra “The mourning day of The South Republic of Vietnam.” Tiếng Pháp thì tôi không đủ khả năng, ai dịch được xin cho biết.
Tóm tắt lại, Quốc Hận là một danh từ tượng nghĩa, dùng để chỉ một ngày đau thương khi chúng ta bị mất nước. Và quan trọng hơn cả, chẳng có “Âm Mưu Quốc Hận” gì cả.
Ông Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải là một người Việt Nam tị nạn Cộng Sản như chúng ta, như bạn, như tôi, và ông được làm Thượng Nghị Sĩ của quốc hội Canada, là một sự hãnh diện của người Việt Nam tị nạn Cộng Sản. Xin đừng quên chuyện này, dù ghét hay thương. Chúng ta phải hãnh diện vì ông ta. Tôi không làm được, bạn cũng không làm được. Hãy thành thật với lòng mình một lần đi.
Ông ta đệ trình dự luật “Ngày Tự Do” không phải vì ông muốn xoá bỏ ngày Quốc Hận như lời tố cáo, bởi vì, như đã nói, Quốc Hận chỉ nằm trong trái tim chúng ta mà thôi. Không bao giờ ai có thể xoá bỏ niềm đau thương này trong linh hồn chúng ta được.
Ông thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải đệ trình dự luật là vì ông muốn vinh danh sự yêu chuộng Tự Do của người Việt Nam tị nạn Cộng Sản. Đây chính là lý do tại sao chúng ta bỏ nước ra đi.
Cũng cần nói thêm ở đây, tôi đã nhìn thấy tấm hình trên Net chụp ông bắt tay với thằng Nguyễn Thanh Sơn. Nhiều người không thích. Nhưng xin thưa, với cương vị của một Thượng Nghị Sĩ Canada, ông ta phải tiếp khách, phải bắt tay. Nếu quí vị được làm Thượng Nghị Sĩ của Canada, khi cần tiếp khách, quí vị có bắt tay hay là không? Xin suy nghĩ kỹ trước khi phê phán.
Vấn đề tôi muốn nói ở đây, chúng ta cần phải thận trọng khi phê phán. Chúng ta đã trưởng thành trong đau khổ, trong tủi nhục, hy vọng rằng chúng ta sẽ rộng lượng hơn khi phê phán hay chỉ trích ai.
Tôi chỉ là một người Việt Nam tị nạn Cộng Sản, xin trình bày đôi lời rất là chân tình với anh chị em. 30-4 gần tới, chúng ta nên nhìn lại lòng mình và tự hỏi, mình đã làm gì được cho tổ quốc mình hay chỉ chửi bới, vu khống, mạ lỵ lẫn nhau?
Trước khi dừng bút, tôi là Trường Sơn Lê Xuân Nhị, ai muốn nói chuyện với tôi, dù là Quốc Gia hay Cộng Sản, trên văn đàn hay gặp nhau tay đôi, tôi sẵn sàng gặp để đổi chất vấn đề này. Đối với Cộng Sản, một là mày chết hai là tao chết, và tao sống làm lính của QLVNCH, tao chết sẽ làm ma lính QLVNCH.
Đơn giản như thế thôi.
Trường Sơn Lê Xuân Nhị
VÀI LỜI CÔNG BẰNG CHO THƯỢNG NGHỊ SĨ NGÔ THANH HẢI
Thời gian gần đây, vụ Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải đề nghị dự luật S-219 tại Thượng Viện Canada làm dấy lên một làn sóng dư luận chống đối giữa hai phe bênh và chống. Phải nói một sự thật là phe chống đông hơn phe bênh, phe chống có rất nhiều lý lẽ khích động, và gồm nhiều thành phần: Một vài người có bằng cấp, một số lớn người tỵ nạn Cộng Sản có mất mát đau thương trong ngày 30-4, một vài tổ chức chống Cộng cực đoan, đồng thời cũng có những kẻ theo đóm ăn tàn, chỉ biết chửi tục và vài tên hề-diễn đàn như Ngô Kỷ và một số tên nằm vùng, tay sai Cộng Sản. Ngược lại, phe bênh thì vắng người hơn, cho dù lý lẽ cứng rắn hơn, nhưng hình như không thuyết phục được phe chống nhiều cảm tính hơn, và thường dựa vào quá khứ đau thương của dân tộc mà kết án Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải. Một số người bênh có đưa ra quá khứ chiến đấu trước 1975 và những tranh đấu cho việc Dân Chủ Hóa Việt Nam trong chính trường của Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải để làm bằng chứng, tuy nhiên, tiếng nói này thường bị khuất lấp bởi những xúc động của người dân tỵ nạn Cộng Sản, khi nhớ lại những đau thương mà bọn “hèn với giặc, ác với dân” này đã gây ra cho dân tộc.
Trong phạm vi một bài viết nhỏ, không với mục đích bênh cá nhân Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải, mà chỉ muốn lấy lại sự công bằng cho một sự việc, một cá nhân đã tạo nên sự việc đó, người viết sẽ không nhắc lại thành tích quá khứ của nhân vật này, mà chỉ nhìn đến sự việc dưới cặp mắt khách quan, khoa học mà thôi. Lý do: thành tích quá khứ không chứng minh được sự việc hiện tại. Đã có bao người từng là lãnh đạo Việt Nam Cộng Hòa chống lại Cộng Sản kịch liệt, nay đã đầu hàng giặc, làm nhục danh dự Việt Nam. Đã có biết bao nhiêu người theo diện cựu tù cải tạo sang Mỹ giờ về làm “tà lọt” cho nhà nước Cộng Sản như con trai một cựu tù cải tạo nay đã làm rể tên bán nước buôn dân Nguyễn tấn Dũng và rất nhiều gia đình cả bố con từng tù cải tạo khác đang làm công nhân viên chức cho nhà cầm quyền này. Ngay trong cộng đồng hải ngoại, rất nhiều người từng la lối chống cộng to tiếng nhất nay cũng âm thầm làm chó săn cho giặc.
1) Tiến trình của dự luật S-219: Theo báo chí Canada, Nghị sĩ Ngô Thanh Hải đưa ra dự luật S-219 là để tưởng nhớ hai triệu người đã bỏ nước ra đi, 250 ngàn người bỏ mình trên biển cả, cám ơn Canada đã nhận 300 ngàn, cám ơn chính phủ và nhân dân Canada đã mở rộng vòng tay đón tiếp người tị nạn Việt Nam, đồng thời để công nhận giải thưởng Nelson mà Cao Ủy Tị Nạn Liên Hiệp Quốc đã trao cho quốc gia Canada về thành tích đóng góp rất nhiều trong vấn đề tị nạn. Thoạt đầu, ông đề nghị dự luật S219 đặt tên cho ngày 30-4 là Black April Day (Tháng Tư Đen). Nhưng sau đó, Thủ tướng Canada đề nghị đổi lại là Journey To Freedom Day với mục đích để cho dân Canada hiểu rõ hơn ý nghĩa dự luật.
2) Nội dung dự luật: Phần mở đầu dự luật ghi rõ là để “bày tỏ sự trân trọng về một ngày quốc lễ để tưởng niệm đến việc di cư của các người dân tỵ nạn Việt Nam và sự chọn lựa sinh sống và được sống tại Canada của họ sau khi chính quyền Sài Gòn sụp đổ và chấm dứt chiến tranh Việt Nam”.
Điều 2 của dự luật ghi: “Khắp đất nước Canada và hàng năm và mỗi năm, ngày 30 tháng Tư (30/4) sẽ được biết đến như là ‘Ngày Hành trình đến Tự do’." "Ngày này để “mọi người nhớ đến và tưởng niệm những mạng người đã bị mất và những kinh nghiệm đau đớn mà những người tỵ nạn phải trải qua trong cuộc di cư của người dân Việt và sự được chấp nhận cho người Việt được sinh sống tại Canada và được chính phủ Canada chấp thuận, và cũng là để nhớ đến sự đóng góp của người dân Canada - và người Việt mà số dân này hiện nay có vào khoảng 300.000 người trong xã hội Canada.”
Như thế, không có khoản nào mang ý nghĩa là “xóa bỏ ngày Quốc Hận”, hay xóa bỏ ý nghĩa của ngày mà Việt Nam Cộng Hòa thất thủ trước sự cưỡng chiếm của Cộng Sản quốc tế. Ngược lại, Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải đã tạo thêm danh dự cho Việt Nam khi thuyết phục được một Nghị Viện nước ngoài chấp nhận một ngày lễ của riêng dân Việt trên xứ sở của một nước ngoại quốc thành một ngày lễ quốc tế!
3) Ý Nghĩa của nhóm danh từ: Ngày Quốc Hận! Nhóm chữ “Ngày Quốc Hận” thật ra là do người miền Nam dưới chế độ Cộng Hòa đặt ra mà thôi. Đúng ra, phải viết dài và đủ như sau: “Ngày Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa uất hận trước việc mất nước.” Tại sao lại dài giòng thế? Vì nếu viết “ngày Việt Nam uất hận..” thì không đúng với sự kiện cụ thể, vì gần 40 triệu người miền Bắc, cũng là người Việt Nam, lại vui mừng trước ngày 30-4, vì đối với họ là ngày Giải Phóng! Cho nên phải nói rõ ràng là chỉ có miền Nam mới uất hận mà thôi. (Chữ Hận ở đây phải hiểu là Uất Hận, chứ không phải Thù Hận, hay Hận Ghét, vì nếu theo ý nghĩa của hai tĩnh từ sau, thì hóa ra mình là người chỉ biết thù hận mà thôi sao?) Nhưng trên phương diện văn chương, chữ nghĩa, chúng ta phải bỏ hết cái dài giòng đi mà dùng ngắn gọn: Ngày Quốc Hận. Mà sử dụng chữ này ở đâu? Dĩ nhiên, như đã nói trên, chỉ sử dụng trong phạm vi người thuộc chế độ Việt Nam Cộng Hòa, chỉ sử dụng trong các cuộc hội họp, biểu tình của cộng đồng Việt Hải ngoại, cũng như chỉ sử dụng trong lãnh vực truyền thông, báo chí của cộng đồng hải ngoại mà thôi, không áp dụng cho miền Bắc! Nếu đã không thể sử dụng cho miền Bắc Việt Nam, thì lại càng không thể ép người ngoại quốc phải sử dụng chữ đó được. Không thể bắt người Mỹ, người Canada, người Úc phải đồng ý với mình là phải tôn trọng chữ “Quốc Hận” trong phạm vi của nước họ! Họ có “hận” cái gì đâu, có mất nước đâu mà bắt họ phải để tang ngày 30-4?
Nên nhớ : dự luật S-219 nếu được thông qua bởi Hạ Viện Canada, thì sẽ áp dụng chính thức trên toàn quốc Canada, cho người Canada, không phải cho người tị nạn Việt trên đất Canada! Nếu chỉ cho người Việt trên đất Canada thì cần gì phải đến Thượng Viện, Hạ Viện Canada thảo luận, biểu quyết và thông qua bằng Luật chính thức của Canada! Đến ngày 30-4, cộng đồng Việt cứ việc tổ chức mít tinh, chẳng cần ai chấp thuận, cứ treo biểu ngữ to thật to: TƯỞNG NIỆM NGÀY QUỐC HẬN 30-4! Ai nói gì đâu? Ai dám xóa bỏ chữ này đâu? Ai dám đến giật cái biểu ngữ này xuống? Ngay cả Thủ Tướng Canada cũng chẳng dám làm việc này, huống hồ một ông Thượng Nghị Sĩ Việt!
Tóm lại, nhóm chữ NGÀY QUỐC HẬN không hề bao giờ có trong tự điển Canada, cho nên dự luật S-219 không thể xóa bỏ được, vì không có, lấy chi mà xóa bỏ! Người ta nói: “xóa bàn cờ” đi làm lại, chỉ khi nào trên bàn cờ đã có quân, đã có chiến đấu, một bên thắng, một bên đã thua, chứ không ai nói “xóa bàn cờ” khi chẳng có quân nào trên cái miếng gỗ chỉ có mấy cái gạch chéo được! Nói “Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải âm mưu xóa bỏ ngày Quốc Hận” là nói theo kiểu Việt Cộng, chụp mũ này vào cái đầu kia, treo đầu dê mà bán thịt chó, lập lờ đánh lận con đen, lừa gạt dư luận.
Kết luận: Thực tế, Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải, với tình yêu nước Việt Nam Cộng Hòa, ông đã từng đề nghị ngày 30-4 là ngày Tháng Tư Đen, nhưng không được chấp thuận, vì với Canada, chẳng có tháng nào là tháng Đen cả. Chính Thủ Tướng Canada là người bạn thân thiết với cộng đồng Việt di tản, rất mến dân Việt tị nạn, mới chấp thuận cho Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải đưa dự luận ấy ra Quốc Hội Canada để thảo luận, và lại còn góp ý sửa danh xưng cho thích hợp với dân Canada, chứ còn với danh từ Quốc Hận, thì mãi mãi ngày 30-4 vẫn chỉ lặng lẽ đến với dân Việt tị nạn mà thôi. (Ngay chính người Việt gốc Cộng cư ngụ ở Canada cũng phản ứng kịch liệt với đề nghị này.)
Điều đáng buồn là trong vụ việc này, đại đa số những người không đồng tình với danh xưng này đều chưa hiểu rõ những diễn tiến của sự việc, mà chỉ vì cảm tình quá nặng với đất nước, cảm xúc quá mạnh với sự kiện phải bỏ nước ra đi ngày 30-4 năm ấy, đã hòa với một nhóm hề-diễn đàn, và tay sai nằm vùng, mà tấn công Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải rất nặng lời. Nào là “thằng Hải, thằng Hủi, thằng Việt Cộng họ Ngô, thằng bán đứng dân tộc, thằng Nghị Sĩ…” mà quên mất cái vốn văn hóa văn minh của người miền Nam trước 1975. Khi ấy, chỉ có Việt Cộng mới gọi “thằng Thiệu, thằng Kỳ”, còn báo chí, truyền thông miền Nam vẫn lịch sự viết “Hồ chí Minh, Võ Nguyên Giáp…” (*) Nếu chúng ta, chỉ vì cảm xúc mà gọi một nhân vật làm rạng danh Việt Nam như thế, chúng ta đã dẫm phải vết dép Bình Trị Thiên của Việt Cộng là những kẻ vô văn hóa, vô học, vô tổ quốc, vô tín ngưỡng. Ít nhất, khi tranh luận mà bất đồng ý kiến với ai, cũng nên tôn trọng người đối lập, không nên à uôm mà chửi tán loạn, biến diễn đàn thành cái chợ cá, chứ không phải diễn đàn đối thoại nữa. Hơn nữa, “lời nói đọi máu”, một khi đã chửi người ta nặng lời rồi sau thấy mình sai, thì làm sao mà sửa chữa? Nếu không nói là vì phản ứng quá mạnh của người mình, mà Hạ Viện Canada bác bỏ dự luật tốt đẹp này đi, có phải tội ác đó thì mình phải gánh không? Mà gánh mãi đến bao giờ mới rửa được tội ác chống lại dân tộc Việt Nam như thế?
Chu Tất Tiến
(*) Chỉ trừ những tên trở cờ chuyên phá hoại cộng đồng, như Nguyễn Phương Hùng, Ngô Kỷ, Nguyễn Ngọc Lập, và nhóm Việt Weekly thì không thể gọi bằng những danh xưng thông thường được. Chúng nó chỉ có một tên duy nhất: Những kẻ khốn nạn.