lundi 30 mars 2015

Công nhân công ty PouYuen tiếp tục đình công - Hàng ngàn công an an ninh được huy động ngăn chặn

CTV Dân Luận
Sáng nay 30/3/2015, hàng ngàn công nhân Công ty PouYuen (quận Bình Tân, TP.HCM) lại tiếp tục đình công phản đối chính sách BHXH mới. Trong thời gian qua, 90,000 công nhân công ty này đã đồng loạt đình công để phản đối các quy định tại điều 60, Luật Bảo hiểm xã hội (BHXH) 2014 về việc không cho người tham gia BHXH được hưởng BHXH một lần như trước.
11093691_6850103082asd77693_719097928_n.jpg.png
11088192_685009891611068_78757488_n.jpg
Theo thông tin từ CTV Dân Luận có mặt tại hiện trường, hiện nay công an an ninh đã huy động gần 1000 an ninh chốt chặn ở khắp nơi quanh khu vực của công ty này. Tình hình không có vẻ căng thẳng tuy nhiên nhiều công nhân lo lắng cho biết có thể tối nay 1 vài anh em sẽ bị bắt nguội.
11088232_685009861611071_399706317_n.jpg
Theo ghi nhận thì nhóm công nhân đình công có khoảng vài ngàn người. Một số anh em công nhân trụ lại ngồi đình công trong công ty, 1 số công nhân bỏ về và 1 số công nhân vẫn còn tiếp tục đang làm việc trong công ty. Các công nhân này chia sẻ, nếu ai bỏ về nghỉ làm sẽ bị trừ 500 - 600 ngàn/ngày, nhiều anh em sợ bị công ty phạt trừ lương nên ở lại làm việc
Phong trào công nhân đình công phản đối luật BHXH đã bắt đầu diễn ra từ ngày 26/3/2015 cho đến nay. Có thể nói đây là lần đầu tiên công nhân đình công phản đối 1 chính sách của nhà nước chứ không liên quan đến công ty.
11093691_6850103082asd77693_719097928_n.jpg.png
11106262_685012631610794_60059464_n.jpg
11106415_685012551610802_1687068654_n.jpg
Nói về lý do phản đối chính sách BHXH mới, một số công nhân cho biết: Quy định trước đây khi công nhân nghỉ việc, một thời gian sau có thể nhận sổ bảo hiểm để lãnh tiền trợ cấp một lần liên quan đến chính sách xã hội. Tuy nhiên, với quy định mới, những công nhân nghỉ việc phải chờ đến tuổi hưu, tức 55 tuổi mới được nhận sổ bảo hiểm. Nhiều công nhân cho rằng quy định mới này không hợp lý bởi đa phần công nhân ở quê, chỉ mong muốn làm một thời gian để kiếm tiền làm vốn về quê. Ngoài ra, không phải ai cũng cả đời làm cho Pouyuen và có phải ai cũng chờ đến 55 tuổi mới lãnh được sổ bảo hiểm theo quy định mới.
Về phía nhà nước giải thích vì sao lại thay đổi chính sách BHXH, Thứ trưởng Doãn Mậu Diệp chia sẻ trên báo chí rằng: quy định Điều 60 của Luật BHXH năm 2014 sẽ giúp người lao động nhiều quyền lợi hơn so với quy định hưởng BHXH một lần ở Luật BHXH cũ. Về nguyên tắc, quy định này nhằm khuyến khích người lao động bảo lưu, tích lũy thời gian đã đóng BHXH để có thể hưởng lương hưu theo quy định thay vì nhận BHXH một lần. Khi người lao động trở lại làm việc thuộc diện đóng BHXH bắt buộc thì được tính cộng dồn thời gian đã tham gia để được hưởng lương hưu sau này. Nhưng sự giải thích này lại không thuyết phục với công nhân.
Trước sự bức xúc leo thang của công nhân, BHXH TP vừa có công văn số 996/CV-BHXH gửi UBND quận Bình Tân nhằm giải thích chính sách cho CN Cty Pouyuen.

mercredi 18 mars 2015

Phán quyết của Tòa án Quốc tế: Đường “lưỡi bò” của TQ là vô giá trị

Hôm 9/3, tờ Manila Live Wire của Philippines đưa tin, Tòa án Trọng tài (PCA) tại The Hague, Hà Lan đã ra phán quyết tuyên bố đường “9 đoạn” mà Trung Quốc tự vẽ ra là vô giá trị.

Bien_Dong
Phán quyết trên có vai trò vô cùng quan trọng, cung cấp cho các nước láng giềng Trung Quốc một nền tảng pháp lý quan trọng trước những hành động hung hăng của Trung Quốc trên các đảo, rạn san hô và các vùng nước lân cận đang có tranh chấp trên Biển Đông.
Tòa án Quốc tế được thiết lập tại Hội nghị Hague năm 1899 để giải quyết tranh chấp quốc tế bằng hòa bình. Trong hình là 5 thẩm phán thụ lý vụ Philippines kiện Trung Quốc.
Phán quyết cũng chứng minh những động thái của Trung Quốc trong các tranh chấp với láng giềng ở Biển Đông là bất hợp pháp.
Nếu Trung Quốc không tuân thủ phán quyết này, danh tiếng của Bắc Kinh trong khu vực và trên thế giới sẽ bị ảnh hưởng nhiêm trọng. Bằng việc phớt lờ phán quyết, Trung Quốc sẽ tự “bôi nhọ” lời hứa hẹn “trỗi dậy một cách hòa bình”. Điều đó không chỉ ảnh hưởng đến nền kinh tế của Trung Quốc mà còn ảnh hưởng đến hình ảnh mà Trung Quốc đang muốn gây dựng là một cường quốc có trách nhiệm.
Chưa kể đến việc cộng đồng người Trung Quốc trên khắp thế giới sẽ bị ảnh hưởng xấu nếu Bắc Kinh tiếp tục hành động như một quốc gia hiếu chiến khi Tòa án Quốc tế của Liên Hợp Quốc đã tuyên bố rằng hành động của Trung Quốc vi phạm luật pháp quốc tế.
Phán quyết của Tòa án Quốc tế về việc đường “9 đoạn” vô nghĩa cũng có nghĩa rằng giờ đây các nước láng giềng đã có cơ sở pháp lý rõ ràng để đối đầu với những hành động hung hăng của Trung Quốc khi theo đuổi và bảo vệ các lợi ích chính đáng của mình ở Biển Đông. Phán quyết cũng đã giúp vạch ra cách thức các nước trong khu vực tiến hành các hoạt động thương mại ở vùng biển rộng lớn và quan trọng này.

Bài viết được thực hiện dựa vào nguồn thông tin từ trang Manila Live Wire, một trang tin tức của Philippines.
http://kenh13.info/phan-quyet-cua-toa-an-quoc-te-duong-luoi-bo-cua-tq-la-vo-gia-tri.html

samedi 14 mars 2015

Tưởng niệm Gạc Ma 2015: Một đàn con xít và một bầy con lợn


Sáng thứ 7, ngày 14/3/2015 tại bờ hồ Hoàn Kiếm, TP Hà Nội, không chỉ một số người dân Hà Nội, những người dân quan tâm đến biến cố Đảo Gạc Ma trên quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam rơi vào tay giặc, mà cả nhiều người từ các tỉnh khác và kiều bào từ ngoài nước đã tập trung khá đông để tưởng niệm ngày mà 64 chiến sĩ đã buộc phải làm bia cho giặc trên hòn đảo này của Tổ Quốc.
Nước Hồ Gươm lặng im không một gợn sóng nhỏ, những hàng cây ven bờ đứng im trầm mặc như mặc niệm, đau xót trong ngày tang thương của đất nước, dân tộc bởi họa bành trướng Cộng sản Tàu.
ẽ ra, ngày này không chỉ hệ thống tuyên truyền, báo chí của nhà nước phải nhắc nhở người dân về một phần lãnh thổ đã và đang rơi vào tay giặc, họ cần nói cho dân biết rằng những chiến sĩ, con dân Việt đã đổ máu xương và tính mạng để bảo về đất nước nay đang nằm dưới biển sâu. Lẽ ra, chính nhà nước phải tổ chức các nghi lễ tưởng niệm đối với những vong hồn anh linh các liệt sĩ này để chứng tỏ họ không vong ơn, bội nghĩa.
Thế nhưng, điều đau đớn là thực tế đã không phải vậy mà là ngược lại. Nghiệt ngã thay, thái độ của nhà nước đã được thể hiện rõ hơn qua những hành động sáng nay.
Một đàn con xít và một bầy... con lợn
Thay cho các hành động kệch cỡm năm xưa như dưới trời mưa rét đưa một đám thiếu nữ hở hang khoe đùi lắc mông trước tượng đài vua Lý Thái Tổ hoặc một đám đàn bà "nửa người nửa ngợm nửa đười ươi" nhảy nhót "Con bướm xinh" trong những ngày tê tái lòng người dân Việt đau thương. Hoặc bẩn thỉu hơn, hèn hạ và kệch cỡm hơn là cho mấy viên công an giả dân thường cầm loa, kéo dây ra "cắt đá để sửa chữa tượng đài"... thì sáng nay, một đám áo đỏ với cờ búa liềm và mang các cháu măng non chiếm lĩnh trận địa từ sớm trước tượng đài Vua Lý để nhảy nhót và loa gào rống những bài hát ngô nghê, vô nghĩa trong không khí trang nghiêm, kỵ giỗ như hôm nay. Chiếc loa hết lần này đến lần khác hò hét điệu nhảy "Một đàn, một đàn con xít... Anh nhớ thương em...".
Xót xa, đứng từ xa, tôi nhìn đám màu đỏ đang nhung nhúc nhảy nhót trong ngày kỵ giỗ hôm nay, tôi chợt liên tưởng đến đám pêđê nhảy múa sexy trong một đám tang nào đó mà tôi đã xem qua.
Những người đến tưởng niệm, khách qua đường cũng như người nước ngoài đi qua khu vực này nhìn đám người đỏ lòm trước mặt vua Lý với ánh mắt ái ngại và thương hại. Họ đang hành động như vô thức trước nỗi đau,  sự mất mát không có gì có thể bù đắp của dân tộc bởi tội ác bọn xâm lăng. Họ đang thể hiện thay cái đảng đang xúi họ làm những việc phản nghịch này trước anh linh các liệt sĩ đã ngã xuống cái thái độ vong ân, bội nghĩa và phản trắc của mình.
Những chiếc cờ búa liềm: Như có bác Hồ... hay có bác Lê Đức Anh?
Khi những người tham dự tưởng niệm đang trên bờ hồ, hàng loạt xe công an các loại tập trung kêu loa gọi giải tán không tập trung trên hè "làm cản trở giao thông".
Những người đến tưởng niệm giúp nhau thắt dải băng trên đầu với hàng chữ "GẠC MA - 1988" và tập hợp bên đường thành hàng dọc, nhiều người tỏ ra phân vân khi sân tượng đài đã bị chiếm giữ, một người nói với tôi điều đó. Tôi nói với họ: "Đất nước này, mảnh đất chữ S này, nơi nào mà chẳng đẫm máu các anh hùng, liệt sĩ. Các liệt sĩ Gạc Ma đã 27 năm nay bị chính nhà nước Cộng sản đẩy ra khơi làm bia cho Tàu Cộng, bây giờ vong linh họ bị cố tình lãng quên còn vương vất chưa có nơi chốn nào thì bất cứ chỗ nào, chúng ta đều có thể tưởng niệm đến họ chẳng cần chi tượng đài".
Khi biết những người tưởng niệm chẳng cần phải đến tượng đài, đám an ninh dẫn một đám mặc áo đỏ mang cờ búa liềm đến chặn ngang ống kính máy ảnh, máy quay, giăng ngang vỉa hè đi trước dòng người đi tưởng niệm. Một vài đứa hung hãn nhảy vào cướp băng rôn của những người đi tưởng niệm rồi bỏ chạy thục mạng. Một số đứa cố tình khiêu khích bằng những lá cờ búa liềm che khuất mặt cả ông già, trẻ em... Thậm chí một vài đứa còn khiêu khích bằng cách chỉ tay gào thét vào mặt những người già, những người lớn tuổi bằng tuổi ông, cha chúng nó. Bên cạnh đó, đám an ninh dày đặc luôn thầm thì chỉ đạo.
Nhưng, những hành động đó chỉ càng thể hiện sự ấu trĩ và ngông cuồng, hung hãn  thiếu hiểu biết của đám an ninh chỉ đạo và những con rối này. Những người tưởng niệm vẫn im lặng, không lớn tiếng và không mắc mưu khiêu khích, Họ bảo nhau: Hôm nay là ngày đại giỗ của cả đất nước, chúng ta đến đây để tưởng niệm chứ không phải để cãi nhau hoặc gây rối. Những hành động của ai như thế nào thì nhân dân đều biết".
Và họ im lặng đi, không hò hét, không hô hoán, chỉ với vòng băng trên đầu và những bông hoa trên tay.
Chừng như những hành động phá đám kia chưa đủ phá đi sự linh thiêng của không khí tưởng niệm bên bờ hồ yên tĩnh, đám an ninh chỉ đạo cho đám tiểu yêu kia dàn hàng ngang cờ búa liềm và hò hét loạn xạ: "Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng".
Đến đây thì vỡ trận, đoàn người đi im lặng, nhiều người vốn đang nghiêm trang cũng phải bật cười như mếu. Tôi đi bên cạnh một tiểu yêu đang hò hét rất to câu hát trên, tôi nói với nó: "Cháu nên sửa chữ vui thành Tàu để thành "Như có bác Hồ trong ngày Tàu đại thắng" cháu ạ. Bởi hôm nay, là ngày đại thắng của Tàu, còn đất nước ta mất biển đảo là ngày đại bại, còn bọn xâm lược mới đại thắng". Nó im bặt, chạy lên nói với mấy đứa và đám tiểu yêu cũng thôi không lôi "bác Hồ" của chúng vào hò hét nữa.
Mấy cháu bé thấy mấy đứa đưa cờ búa liềm lên che mặt, thì các cháu đưa lên câu khẩu hiệu "Bè lũ nào đã ép 64 chiến sĩ làm bia đỡ đạn cho Tàu ở Trường Sa" và "Đả đảo bè lũ đã tước súng để 64 liệt sĩ bị Tàu tàn sát". Quả đúng là "cái sảy nảy cái ung", những người dân đi bên vỉa hè rất ngạc nhiên và hỏi nhau: tại sao bên câu khẩu hiệu kia lại là cờ đảng? Rõ ràng, đảng chỉ đạo chửi vào tên nào đã ép các chiến sĩ buông súng chịu chết chứ ai. Và râm ran câu trả lời cho những người chưa hiểu. Một người dân đi bộ qua bờ hồ nghe giải thích xong thì chua chát: "Thế thì lũ khốn ấy phải hát "Như có Lê Đức Anh trong ngày Tàu đại thắng chứ".
Bó tay. Quả là dân ta lắm người thâm thúy và hiểu biết.
Một kết thúc có hậu!
Khi đoàn người kéo về tượng đài Cảm tử, đám công an, dân phòng quây dày đặc xung quang bằng hàng rào sắt và xe công an. Hôm nay, họ không tổ chức cho đám công nhân và thanh niên quàng áo mưa tưới nước vườn hoa như lần tưởng niệm trước, mà đám thanh thiếu niên lại kéo sang nhảy nhót "một bầy con xít" ở đây.
Đoàn người tưởng niệm vẫn cứ sang đường và đến trước tượng đài Cảm tử. Hai lẵng hoa đi đầu thành kính dâng cao.
Đám thanh niên được tụ tập hò hét cũng dạt sang một bên, những người tưởng niệm tiến đến trước tượng đài xếp hàng ngang quay lại, đằng sau lưng vẫn là cái bảng đỏ chữ vàng của Đoàn thanh niên Hồ Chí Minh với nội dung quái quỷ gì đó. Chợt thấy một sĩ quan công an - người mà tôi đã gặp rất lâu và có nhiều ấn tượng khi vào Trại Lộc Hà ngày 2/6/2012 khi đi biểu tình chống Tàu - Tôi nói với anh ta: "Anh cất cái bảng kia đi cho người ta đặt hoa tưởng niệm để người ta giải tán. Nếu không thì sẽ còn dài đấy". Anh ta nói: "Xong thì bà con về luôn anh nhé". Tôi bảo: "Thì họ về chứ ở đây làm gì".Anh ta nhanh chóng kéo tấm bảng kia đi, và đoàn người đặt hoa, thành kính xếp hàng trật tự trước tượng đài Cảm tử.
Một viên sĩ quan an ninh, mặc thường phục mà chúng tôi thường thấy trong các cuộc trấn áp, chúng tôi yêu cầu anh ta cho tắt loa và im lặng để tưởng niệm. Anh ta mặc cả với một người trong đoàn: "Các anh đừng để các khẩu hiệu quá khích đưa lên nhé". Người này bảo: "Anh cứ chỉ xem, cái nào quá khích, chúng tôi thu ngay". Anh ta không chỉ được câu khẩu hiệu nào. Nhưng, tiếng loa thì im bặt. Đặc biệt, đám cô hồn áo đỏ biến mất như ma trơi gặp bình minh.
Một người đứng lên phát biểu về ý nghĩa ngày tưởng niệm, sự kiện Gạc Ma đã bị giấu nhẹm 27 năm nay và nói lời tri ân với những người con đã bỏ mình vì Tổ Quốc. Một phút mặc niệm vong linh các liệt sĩ với không khí im phăng phắc, động đến tận đáy lòng.
Sau tưởng niệm, mọi người im lặng, trật tự giải tán với nỗi trầm tư. Tôi nói với viên sĩ quan an ninh đứng bên cạnh: "Nếu như các anh biết cách, thì cuộc tưởng niệm sẽ hết sức ý nghĩa và tốt đẹp. Những hành động nhảy nhót, phá đám hôm nay do các anh tổ chức, chẳng có tác dụng gì hơn, là trát cứt vào bộ mặt nhà nước. Bởi người dân Việt ai cũng biết rằng những kẻ bày đặt, chỉ đạo, sắp xếp và tham gia gào lên những bài hát như một đàn con xít mà nhảy nhót ở kia trong ngày giỗ kỵ của cả đất nước thì đó chỉ là một bầy con lợn". Anh ta im lặng. Tôi nói tiếp: "Các anh cho mấy đứa áo đỏ kéo cờ búa liềm, hát như có bác Hồ... vừa rồi chỉ là những hành động ngu xuẩn và phản cảm, chà đạp lên lòng tự trọng của đất nước, của dân tộc mà thôi. Tôi cho rằng không ai chấp nhận được điều đó".
Anh ta trầm ngâm rồi đáp lại: "Vâng, chúng ta sẽ gặp nhau và nói về vấn đề này. Hành động và cách làm của mỗi người, mỗi lúc một khác. Nhận thức là một quá trình anh ạ".
Vâng, tôi biết, nhận thức là một quá trình.
Nhưng, cái "quá trình" ấy đã hơn 85 năm, gần một thế kỷ qua đi rồi mà đảng Cộng sản Việt Nam vẫn không nhận thức được thế nào là lòng dân thì đó mới là đại họa cho dân tộc.
Hà Nội, 14/3/2015. Ngày kỷ niệm Gạc Ma vào tay giặc.
·       J.B Nguyễn Hữu Vinh

Quốc Hận hay Ngày Tự do? & Vài lời công bằng

Quốc Hận hay Ngày Tự do? & Vài lời công bằng...

image
Trong thời gian gần đây, tự dưng, ông Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải ở xứCanada lạnh lẽo, bỗng trở thành nổi tiếng.  Lý do, ông Thượng Nghị Sĩ đệ trình dự luật S-219 ra Quốc Hội Canada, đề nghị chọn ngày 30/4 là Ngày Tự Do.  Dự luật chưa được quốc hội Canada phê chuẩn thì phản ứng của cộng đồng ViệtNam đã nổi lên mãnh liệt.  Email bay qua bay lại um sùm trời đất như ngày xưa Việt Cộng pháo kích.  Đa số là chống đối chuyện này, và thậm chí, có người còn coi ông như là một tay say của Việt Cộng.
Là một người quen biết với ông Thượng Nghị Sĩ, có dịp tiếp xúc với ông ta vài lần, tôi âm thầm theo dõi những gì xảy ra trong mấy tháng qua.  Tôi đọc những bài của những người nổi tiếng như Ngô Kỷ, TS Nguyễn Phúc Liên vân vân...

Đáng lẽ, chuyện giữa đàng mình không nên quàng vào cổ như người xưa đã dạy, nhưng, kẹt một cái, suốt đời tôi, tôi không bao giờ chịu được những bất công, không bao giờ nhìn thấy chuyện bất công mà không can thiệp cho dù phải chịu hy sinh.  Từ lúc còn đi học, cho đến lúc đi lính, đời tôi luôn luôn bị khốn nạn bởi vì cái tính này.  Nhưng, hê, c’est moi.

Tôi phải lên tiếng để trình bày sự phải trái, sự thật, sự bất công của một số người Việt tị nạn chúng ta đối với ông Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải cho đồng bào tôi, cho những người chiến sĩ chống Cộng như tôi hiểu đâu là thật, đâu là giả, đâu là trò ma nớp rẻ tiền của bọn tay sai Cộng Sản.

image
Trước hết, xin cho tôi nói về hai chữ  “Quốc Hận.”  Quốc Hận, theo sự hiểu biết của tôi, tạm dịch là ngày của hận thù vì tổ quốc hay là ngày bị mất nước.  Nó đối nghịch với chữ Quốc Khánh, ngày kỷ niệm một quốc gia được thành lập.  Sau ngày 30-4-75, chữ Quốc Hận mới bắt đầu xuất hiện trong cộng đồng ViệtNam tị nạn Cộng Sản trên thế giới.

Điểm quan trọng ở đây, ngày Quốc Hận là một ý niệm nhắc tới một ngày đau thương, ngày chúng ta bị mất nước, nằm trong trái tim của mỗi một người ViệtNam tị nạn Cộng Sản.  Quí vị nào văn hay chữ tốt, xin dịch cho tôi chữ Quốc Hận sang tiếng Mỹ hay tiếng Pháp nó là gì?  Theo tôi, tôi có thể dịch ra “The mourning day of The South Republic of Vietnam.”  Tiếng Pháp thì tôi không đủ khả năng, ai dịch được xin cho biết.

image
Tóm tắt lại, Quốc Hận là một danh từ tượng nghĩa, dùng để chỉ một ngày đau thương khi chúng ta bị mất nước.  Và quan trọng hơn cả, chẳng có “Âm Mưu Quốc Hận” gì cả.

Ông Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải là một người Việt Nam tị nạn Cộng Sản như chúng ta, như bạn, như tôi, và ông được làm Thượng Nghị Sĩ của quốc hội Canada, là một sự hãnh diện của người Việt Nam tị nạn Cộng Sản.  Xin đừng quên chuyện này, dù ghét hay thương.  Chúng ta phải hãnh diện vì ông ta.  Tôi không làm được, bạn cũng không làm được.  Hãy thành thật với lòng mình một lần đi.

Ông ta đệ trình dự luật “Ngày Tự Do” không phải vì ông muốn xoá bỏ ngày Quốc Hận như lời tố cáo, bởi vì, như đã nói, Quốc Hận chỉ nằm trong trái tim chúng ta mà thôi.  Không bao giờ ai có thể xoá bỏ niềm đau thương này trong linh hồn chúng ta được.

image
Ông thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải đệ trình dự luật là vì ông muốn vinh danh sự yêu chuộng Tự Do của người Việt Nam tị nạn Cộng Sản.  Đây chính là lý do tại sao chúng ta bỏ nước ra đi.
Cũng cần nói thêm ở đây, tôi đã nhìn thấy tấm hình trên Net chụp ông bắt tay với thằng Nguyễn Thanh Sơn.  Nhiều người không thích.  Nhưng xin thưa, với cương vị của một Thượng Nghị Sĩ Canada, ông ta phải tiếp khách, phải bắt tay.  Nếu quí vị được làm Thượng Nghị Sĩ của Canada, khi cần tiếp khách, quí vị có bắt tay hay là không?  Xin suy nghĩ kỹ trước khi phê phán.

Vấn đề tôi muốn nói ở đây, chúng ta cần phải thận trọng khi phê phán.  Chúng ta đã trưởng thành trong đau khổ, trong tủi nhục, hy vọng rằng chúng ta sẽ rộng lượng hơn khi phê phán hay chỉ trích ai.

Tôi chỉ là một người Việt Nam tị nạn Cộng Sản, xin trình bày đôi lời rất là chân tình với anh chị em.  30-4 gần tới, chúng ta nên nhìn lại lòng mình và tự hỏi, mình đã làm gì được cho tổ quốc mình hay chỉ chửi bới, vu khống, mạ lỵ lẫn nhau?

image
Trước khi dừng bút, tôi là Trường Sơn Lê Xuân Nhị, ai muốn nói chuyện với tôi, dù là Quốc Gia hay Cộng Sản, trên văn đàn hay gặp nhau tay đôi, tôi sẵn sàng gặp để đổi chất vấn đề này.  Đối với Cộng Sản, một là mày chết hai là tao chết, và tao sống làm lính của QLVNCH, tao chết sẽ làm ma lính QLVNCH.

Đơn giản như thế thôi.


Trường Sơn Lê Xuân Nhị

*****

VÀI LỜI CÔNG BẰNG CHO THƯỢNG NGHỊ SĨ NGÔ THANH HẢI

image
Thời gian gần đây, vụ Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải đề nghị dự luật S-219 tại Thượng Viện Canada làm dấy lên một làn sóng dư luận chống đối giữa hai phe bênh và chống. Phải nói một sự thật là phe chống đông hơn phe bênh, phe chống có rất nhiều lý lẽ khích động, và gồm nhiều thành phần: Một vài người có bằng cấp, một số lớn người tỵ nạn Cộng Sản có mất mát đau thương trong ngày 30-4, một vài tổ chức chống Cộng cực đoan, đồng thời cũng có những kẻ theo đóm ăn tàn, chỉ biết chửi tục và vài tên hề-diễn đàn như Ngô Kỷ và một số tên nằm vùng, tay sai Cộng Sản. Ngược lại, phe bênh thì vắng người hơn, cho dù lý lẽ cứng rắn hơn, nhưng hình như không thuyết phục được phe chống nhiều cảm tính hơn, và thường dựa vào quá khứ đau thương của dân tộc mà kết án Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải. Một số người bênh có đưa ra quá khứ chiến đấu trước 1975 và những tranh đấu cho việc Dân Chủ Hóa Việt Nam trong chính trường của Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải để làm bằng chứng, tuy nhiên, tiếng nói này thường bị khuất lấp bởi những xúc động của người dân tỵ nạn Cộng Sản, khi nhớ lại những đau thương mà bọn “hèn với giặc, ác với dân” này đã gây ra cho dân tộc.

image
Trong phạm vi một bài viết nhỏ, không với mục đích bênh cá nhân Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải, mà chỉ muốn lấy lại sự công bằng cho một sự việc, một cá nhân đã tạo nên sự việc đó, người viết sẽ không nhắc lại thành tích quá khứ của nhân vật này, mà chỉ nhìn đến sự việc dưới cặp mắt khách quan, khoa học mà thôi. Lý do: thành tích quá khứ không chứng minh được sự việc hiện tại. Đã có bao người từng là lãnh đạo Việt Nam Cộng Hòa chống lại Cộng Sản kịch liệt, nay đã đầu hàng giặc, làm nhục danh dự Việt Nam. Đã có biết bao nhiêu người theo diện cựu tù cải tạo sang Mỹ giờ về làm “tà lọt” cho nhà nước Cộng Sản như con trai một cựu tù cải tạo nay đã làm rể tên bán nước buôn dân Nguyễn tấn Dũng và rất nhiều gia đình cả bố con từng tù cải tạo khác đang làm công nhân viên chức cho nhà cầm quyền này. Ngay trong cộng đồng hải ngoại, rất nhiều người từng la lối chống cộng to tiếng nhất nay cũng âm thầm làm chó săn cho giặc.

image
1) Tiến trình của dự luật S-219: Theo báo chí Canada, Nghị sĩ Ngô Thanh Hải đưa ra dự luật S-219 là để tưởng nhớ hai triệu người đã bỏ nước ra đi, 250 ngàn người bỏ mình trên biển cả, cám ơn Canada đã nhận 300 ngàn, cám ơn chính phủ và nhân dân Canada đã mở rộng vòng tay đón tiếp  người tị nạn Việt Nam, đồng thời để công nhận giải thưởng Nelson mà Cao Ủy Tị Nạn Liên Hiệp Quốc đã trao cho quốc gia Canada về thành tích đóng góp rất nhiều trong vấn đề tị nạn. Thoạt đầu, ông đề nghị dự luật S219 đặt tên cho ngày 30-4 là Black April Day (Tháng Tư Đen). Nhưng sau đó, Thủ tướng Canada đề nghị đổi lại là Journey To Freedom Day với mục đích để cho dân Canada hiểu rõ hơn ý nghĩa dự luật.

2) Nội dung dự luật: Phần mở đầu dự luật ghi rõ là để “bày tỏ sự trân trọng về một ngày quốc lễ để tưởng niệm đến việc di cư của các người dân tỵ nạn Việt Nam và sự chọn lựa sinh sống và được sống tại Canada của họ sau khi chính quyền Sài Gòn sụp đổ và chấm dứt chiến tranh Việt Nam”.

image
Điều 2 của dự luật ghi: “Khắp đất nước Canada và hàng năm và mỗi năm, ngày 30 tháng Tư (30/4) sẽ được biết đến như là ‘Ngày Hành trình đến Tự do’." "Ngày này để “mọi người nhớ đến và tưởng niệm những mạng người đã bị mất và những kinh nghiệm đau đớn mà những người tỵ nạn phải trải qua trong cuộc di cư của người dân Việt và sự được chấp nhận cho người Việt được sinh sống tại Canada và được chính phủ Canada chấp thuận, và cũng là để nhớ đến sự đóng góp của người dân Canada - và người Việt mà số dân này hiện nay có vào khoảng 300.000 người trong xã hội Canada.”
Như thế, không có khoản nào mang ý nghĩa là “xóa bỏ ngày Quốc Hận”, hay xóa bỏ ý nghĩa của ngày mà Việt Nam Cộng Hòa thất thủ trước sự cưỡng chiếm của Cộng Sản quốc tế.  Ngược lại, Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải đã tạo thêm danh dự cho Việt Nam khi thuyết phục được một Nghị Viện nước ngoài chấp nhận một ngày lễ của riêng dân Việt trên xứ sở của một nước ngoại quốc thành một ngày lễ quốc tế!

3) Ý Nghĩa của nhóm danh từ: Ngày Quốc Hận! Nhóm chữ “Ngày Quốc Hận” thật ra là do người miền Nam dưới chế độ Cộng Hòa đặt ra mà thôi. Đúng ra, phải viết dài và đủ như sau: “Ngày Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa uất hận trước việc mất nước.” Tại sao lại dài giòng thế? Vì nếu viết “ngày Việt Nam uất hận..” thì không đúng với sự kiện cụ thể, vì gần 40 triệu người miền Bắc, cũng là người Việt Nam, lại vui mừng trước ngày 30-4, vì đối với họ là ngày Giải Phóng! Cho nên phải nói rõ ràng là chỉ có miền Nam mới uất hận mà thôi. (Chữ Hận ở đây phải hiểu là Uất Hận, chứ không phải Thù Hận, hay Hận Ghét, vì nếu theo ý nghĩa của hai tĩnh từ sau, thì hóa ra mình là người chỉ biết thù hận mà thôi sao?) Nhưng trên phương diện văn chương, chữ nghĩa, chúng ta phải bỏ hết cái dài giòng đi mà dùng ngắn gọn: Ngày Quốc Hận. Mà sử dụng chữ này ở đâu? Dĩ nhiên, như đã nói trên, chỉ sử dụng trong phạm vi người thuộc chế độ Việt Nam Cộng Hòa, chỉ sử dụng trong các cuộc hội họp, biểu tình của cộng đồng Việt Hải ngoại, cũng như chỉ sử dụng trong lãnh vực truyền thông, báo chí của cộng đồng hải ngoại mà thôi, không áp dụng cho miền Bắc!  Nếu đã không thể sử dụng cho miền Bắc Việt Nam, thì lại càng không thể ép người ngoại quốc phải sử dụng chữ đó được. Không thể bắt người Mỹ, người Canada, người Úc phải đồng ý với mình là phải tôn trọng chữ “Quốc Hận” trong phạm vi của nước họ! Họ có “hận” cái gì đâu, có mất nước đâu mà bắt họ phải để tang ngày 30-4?

image
Nên nhớ : dự luật S-219 nếu được thông qua bởi Hạ Viện Canada, thì sẽ áp dụng chính thức trên toàn quốc Canada, cho người Canada, không phải cho người tị nạn Việt trên đất Canada! Nếu chỉ cho người Việt trên đất Canada thì cần gì phải đến Thượng Viện, Hạ Viện Canada thảo luận, biểu quyết và thông qua bằng Luật chính thức của Canada! Đến ngày 30-4, cộng đồng Việt cứ việc tổ chức mít tinh, chẳng cần ai chấp thuận, cứ treo biểu ngữ to thật to: TƯỞNG NIỆM NGÀY QUỐC HẬN 30-4! Ai nói gì đâu? Ai dám xóa bỏ chữ này đâu? Ai dám đến giật cái biểu ngữ này xuống? Ngay cả Thủ Tướng Canada cũng chẳng dám làm việc này, huống hồ một ông Thượng Nghị Sĩ Việt!

Tóm lại, nhóm chữ NGÀY QUỐC HẬN không hề bao giờ có trong tự điển Canada, cho nên dự luật S-219 không thể xóa bỏ được, vì không có, lấy chi mà xóa bỏ! Người ta nói: “xóa bàn cờ” đi làm lại, chỉ khi nào trên bàn cờ đã có quân, đã có chiến đấu, một bên thắng, một bên đã thua, chứ không ai nói “xóa bàn cờ” khi chẳng có quân nào trên cái miếng gỗ chỉ có mấy cái gạch chéo được! Nói “Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải âm mưu xóa bỏ ngày Quốc Hận” là nói theo kiểu Việt Cộng, chụp mũ này vào cái đầu kia, treo đầu dê mà bán thịt chó, lập lờ đánh lận con đen, lừa gạt dư luận.

image
Kết luận: Thực tế, Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải, với tình yêu nước Việt Nam Cộng Hòa, ông đã từng đề nghị ngày 30-4 là ngày Tháng Tư Đen, nhưng không được chấp thuận, vì với Canada, chẳng có tháng nào là tháng Đen cả. Chính Thủ Tướng Canada là người bạn thân thiết với cộng đồng Việt di tản, rất mến dân Việt tị nạn, mới chấp thuận cho Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải đưa dự luận ấy ra Quốc Hội Canada để thảo luận, và lại còn góp ý sửa danh xưng cho thích hợp với dân Canada, chứ còn với danh từ Quốc Hận, thì mãi mãi ngày 30-4 vẫn chỉ lặng lẽ đến với dân Việt tị nạn mà thôi. (Ngay chính người Việt gốc Cộng cư ngụ ở Canada cũng phản ứng kịch liệt với đề nghị này.)
Điều đáng buồn là trong vụ việc này, đại đa số những người không đồng tình với danh xưng này đều chưa hiểu rõ những diễn tiến của sự việc, mà chỉ vì cảm tình quá nặng với đất nước, cảm xúc quá mạnh với sự kiện phải bỏ nước ra đi ngày 30-4 năm ấy, đã hòa với một nhóm hề-diễn đàn, và tay sai nằm vùng, mà tấn công Thượng Nghị Sĩ Ngô Thanh Hải rất nặng lời. Nào là “thằng Hải, thằng Hủi, thằng Việt Cộng họ Ngô, thằng bán đứng dân tộc, thằng Nghị Sĩ…” mà quên mất cái vốn văn hóa văn minh của người miền Nam trước 1975. Khi ấy, chỉ có Việt Cộng mới gọi “thằng Thiệu, thằng Kỳ”, còn báo chí, truyền thông miền Nam vẫn lịch sự viết “Hồ chí Minh, Võ Nguyên Giáp…” (*) Nếu chúng ta, chỉ vì cảm xúc mà gọi một nhân vật làm rạng danh Việt Nam như thế, chúng ta đã dẫm phải vết dép Bình Trị Thiên của Việt Cộng là những kẻ vô văn hóa, vô học, vô tổ quốc, vô tín ngưỡng. Ít nhất, khi tranh luận mà bất đồng ý kiến với ai, cũng nên tôn trọng người đối lập, không nên à uôm mà chửi tán loạn, biến diễn đàn thành cái chợ cá, chứ không phải diễn đàn đối thoại nữa. Hơn nữa, “lời nói đọi máu”, một khi đã chửi người ta nặng lời rồi sau thấy mình sai, thì làm sao mà sửa chữa? Nếu không nói là vì phản ứng quá mạnh của người mình, mà Hạ Viện Canada bác bỏ dự luật tốt đẹp này đi, có phải tội ác đó thì mình phải gánh không? Mà gánh mãi đến bao giờ mới rửa được tội ác chống lại dân tộc Việt Nam như thế?



Chu Tất Tiến


(*) Chỉ trừ những tên trở cờ chuyên phá hoại cộng đồng, như Nguyễn Phương Hùng, Ngô Kỷ, Nguyễn Ngọc Lập,  và nhóm Việt Weekly thì không thể gọi bằng những danh xưng thông thường được. Chúng nó chỉ có một tên duy nhất: Những kẻ khốn nạn.

vendredi 13 mars 2015

VNTB - Kháng thư của Hội đồng Liên tôn Việt Nam

Kháng thư của Hội đồng Liên tôn Việt Nam về việc nhà cầm quyền tỉnh Thừa Thiên cấm đoán cuộc gặp gỡ Thương binh VNCH tại chùa Phước Thành, Huế



Kính gởi:

- Toàn thể Đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước

- Các chính phủ dân chủ, các cơ quan nhân quyền Liên Hiệp Quốc và quốc tế.

- Nhà cầm quyền Cộng sản VN

Theo trang mạng Truyền thông Chúa Cứu Thế (11-03-2015), sáng ngày 10-03-2015, nhà cầm quyền cộng sản tỉnh Thừa Thiên-Huế đã đến gặp các Tăng sĩ tại chùa Phước Thành (đường Phan Chu Trinh), cưỡng bức quý Thầy hủy bỏ buổi gặp gỡ “Tri ân Quý Thương binh VNCH” được tổ chức vào ngày 15-03 tới, có sự tham dự của một số thành viên Hội đồng Liên tôn Việt Nam. Buổi gặp gỡ này sẽ quy tụ hơn 200 quý ông Thương binh VNCH sống ở vùng Quảng Trị và Thừa Thiên-Huế, theo sáng kiến của Hòa thượng Thích Không Tánh, Tổng vụ trưởng Từ thiện thuộc Tăng đoàn GHPGVN Thống nhất. Nhà cầm quyền cộng sản cho rằng việc tập trung gặp gỡ như thế không hay, chẳng được phép, nếu cứ tiến hành thì sẽ dùng bạo lực để ngăn chận. Ngoài ra, công an còn đi gặp nhiều thương binh, tịch thu giấy mời và bắt cam kết không đến chùa Phước Thành.

Trước vụ việc này, Hội đồng Liên tôn Việt Nam thấy cần phải lên tiếng trước công luận quốc tế và quốc nội như sau:

1- Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, trong thông điệp đầu năm 2014, có khẳng định một nguyên tắc pháp luật mà cả hầu hết nhân loại đều công nhận: “Người dân được làm những gì pháp luật không cấm. Còn nhà cầm quyền chỉ được làm những gì pháp luật cho phép”. Thủ tướng còn kêu gọi xây dựng một nhà nước pháp quyền. Vậy xin hỏi: nhà cầm quyền tỉnh Thừa Thiên dựa vào luật pháp nào để cấm đoán nhân dân thực hiện việc tập trung gặp gỡ nói trên, và dựa vào luật pháp nào để tự cho phép mình tới chùa hăm dọa sẽ ra tay ngăn chận rồi còn tịch thu giấy mời gởi các thương binh?


2- Toàn dân Việt đang hướng về ngày kỷ niệm 40 năm đảng Cộng sản Việt Nam cai trị toàn thể đất nước. Đảng luôn lớn tiếng kêu gọi “hòa giải hòa hợp” dân tộc, quên đi hận thù. Vậy việc nhà cầm quyền tỉnh Thừa Thiên cấm đoán Hội đồng Liên tôn và các Tăng sĩ chùa Phước Thành quy tụ các thương binh Việt Nam Cộng Hòa phải chăng là hành động thực hiện lời kêu gọi đó? Hay thực chất chỉ là nuôi mãi lòng căm thù đối với những cựu chiến binh đã bị đọa đày suốt 40 năm qua mà nay cũng chẳng còn có thể gây nguy hại cho chế độ cộng sản!

3- Đất nước đang trong cảnh đương đầu với ngoại thù Tàu cộng xâm lược (biến cố Gạc Ma năm 1988 với 64 anh hùng vị quốc vong thân sắp được kỷ niệm vào ngày 14-03 tới là sự nhắc nhở đầy đau thương và sôi sục). Vậy phải chăng việc cấm đoán cuộc gặp gỡ nói trên là hành động “ổn định xã hội” và “thu phục nhân tâm” để “đoàn kết toàn dân” chống kẻ thù truyền kiếp của Dân tộc?

4- Là những người tu hành, có bổn phận rao giảng lẫn thực hiện việc xóa bỏ hận thù, việc chăm sóc những kẻ bất hạnh, việc tri ân những người đã hy sinh tính mạng hay một phần thân thể cho Tổ quốc, Hội đồng Liên tôn chúng tôi cương quyết tiến hành việc tập trung gặp gỡ các Thương binh VNCH. Chúng tôi hy vọng rằng mọi sự sẽ được xuôi thuận, để làm sạch hơn chút ít bộ mặt nhân quyền lem luốc của Việt Nam mà Đặc phái viên Liên Hiệp quốc về tự do tôn giáo vừa trình bày cho thế giới thấy tại Hội đồng Nhân quyền LHQ hôm 11-03 mới rồi.

Việt Nam ngày 13-03-2014

Hội đồng Liên tôn VN

- Cụ Lê Quang Liêm, Hội trưởng PGHH (đt: 0199.243.2593).

- Hòa thượng Thích Không Tánh, Phật Giáo (đt: 0165.6789.881)

- Thượng tọa Thích Viên Hỷ, Phật Giáo (đt: 0937.777.312).

- Linh mục Phêrô Phan Văn Lợi, Công Giáo (đt: 0984.236.371)

- Linh mục Giuse Đinh Hữu Thoại, Công Giáo (đt: 0935.569.205)

- Linh mục Antôn Lê Ngọc Thanh, Công Giáo (đt: 0993.598.820)

- Chánh trị sự Hứa Phi, Cao Đài (đt: 0163.3273.240)

- Chánh trị sự Nguyễn Kim Lân, Cao Đài (đt: 0988.971.117)

- Chánh trị sự Nguyễn Bạch Phụng, Cao Đài (đt: 0988.477.719)

- Mục sư Nguyễn Hoàng Hoa, Tin Lành (đt: 0949.275.827)

- Mục sư Nguyễn Mạnh Hùng, Tin Lành (đt: 0906.342.908)

- Mục sư Lê Quang Du, Tin Lành (đt: 0121.2002.001)

- Mục sư Nguyễn Trung Tôn, Tin Lành (đt: 0162.838.7716)

- Mục sư Đinh Thanh Trường, Tin Lành (đt: 01202352348)

- Mục sư Đinh Uy, Tin Lành (đt: 01635847464)

- Ông Phan Tấn Hòa, PGHH (đt: 0162.630.1082)

- Ông Tống Văn Chính, PGHH (đt: 0163.574.5430)