Nguyễn Chí Đức (Blog Donghailongvuong) - Thành
thật mà nói tôi không oán trách ông đại tá Trần Đăng Thanh hay đại
tướng Phùng Quang Thanh hay cố đại tướng Nguyễn Chí Thanh của quân đội
Cộng Sản Việt Nam mà chính là ông Hồ Chí Minh. Vâng, chính ông Hồ Chí
Minh chứ không ai khác phải chịu trách nhiệm tối hậu và rốt ráo cho
những hệ lụy như ngày hôm nay mà dân tộc Việt Nam phải hứng lấy. Cho dù
ban đầu người thanh niên Nguyễn Tất Thành là một thanh niên yêu nước
cháy bỏng đã lăn lộn, dấn thân nhập cuộc từ rất sớm, xứng đáng cho nhiều
thanh niên ngưỡng mộ và noi theo lúc tuổi trẻ...
*
Nhân chuyện mấy hôm nay cộng đồng mạng bình luận, phát tán bài nói
chuyện của ông đại tá Trần Đăng Thanh của quân đội Cộng Sản Việt Nam cho
lãnh đạo các trường đại học mà theo tôi mục đích chính vừa là “giáo
vận” vừa là ra lệnh cho các thầy cô giáo nhằm cấm sinh viên đi biểu tình
chống quân xâm lược. Toàn văn xem tại blog anhbasam ở đây
Sự thực phải có đến vài vạn đảng viên ĐCSVN tương tự như ông Trần Đăng
Thanh đó là các sỹ quan chỉ huy trong quân đội-công an, cấp đảng ủy của
hầu hết các tổ chức Đảng trên toàn lãnh thổ Việt Nam và nước ngoài. Ai ở
cấp chỉ huy/lãnh đạo trong cương vị của ông Thanh khi đi tuyên truyền
cũng đều nói đại khái như vậy. Độc giả đọc bài này dù về hưu hay đang
làm việc trong cơ quan/doanh nghiệp nhà nước và là đảng viên của ĐCSVN
hãy nhận xét điều tôi viết có đúng không? Hãy lắng đọng tâm hồn, bình
tâm suy ngẫm nhé?
Nếu đúng thì xin quí độc giả cũng tự sám hối như tôi cùng Ý tưởng CLB Huynh Đệ Lầm Đường Lạc Lối.
Thật may mắn khi cha-mẹ sinh ra tôi có khí chất cương-cường, thẳng thắn
nên tôi không bị guồng quay của Cộng Sản hút vào và nghiền nát tâm hồn.
Tức là mới chỉ mon men vòng ngoài nên tinh thần dân tộc mà tổ tiên, đất
mẹ Việt Nam truyền lại cho tôi vẫn còn kháng được độc dược – ma túy Cộng
Sản.
Tôi không muốn phân tích nhiều chỉ xin viết ngắn gọn: tính Đảng càng cao thì tình Dân Tộc càng giảm!
Hai vấn đề tính Đảng và tình Dân Tộc luôn tỉ lệ nghịch với nhau. Các
đảng viên THƯỜNG của ĐCSVN sẽ không cảm nhận được điều tôi nói đâu, xin
quí vị tìm đọc và truyền bá cuốn GIAI CẤP MỚI
sẽ thấm thía đến đau lòng. Một ngày nào đó quí vị sẽ cám ơn trời đất,
số phận vì quí vị không phải hay không được ở cấp lãnh đạo của ĐCSVN vì
bất kì lý do gì. Nếu không quí vị cũng chẳng khác ông đại tá Trần Đăng
Thanh là mấy. Cho nên quí vị có ý định tổng sỉ vả ông Thanh thì xin hãy
soi xét lại chính mình. Chúng ta cùng “đồng bệnh” ma túy Cộng Sản nên có
cái nhìn nhân bản với những người như ông Thanh. Thay vì chỉ trích cay
độc đại tá Thanh trên Internet thì chúng ta hãy làm việc thiết thực bằng
cách vận động những người như Ông từ bỏ ĐCSVN và dĩ nhiên mỗi người
chúng ta hãy làm gương trước đã.
Nhìn ở góc độ bệnh lý về tư tưởng thì những người nghiện ma túy Cộng Sản
ở cấp càng cao bệnh càng nặng, càng khó phản tỉnh. Vì say mê quyền lực
một cách mù quáng do ma túy Cộng Sản tạo ra ảo giác, những cán bộ của
ĐCSVN sẽ bất chấp các hành động dù có lợi hay có hại cho dân tộc Việt
Nam để duy trì quyền lực tuyệt đối cho họ và tổ chức. Nhất là thời buổi
này quyền lực được qui đổi ra Tiền-Hàng-Vàng-Gái thì không bao giờ họ
buông bỏ đâu.
Đại tá Trần Đăng Thanh. Ảnh : anhbasam.wordpress.com |
Thành thật mà nói tôi không oán trách ông đại tá Trần Đăng Thanh hay đại
tướng Phùng Quang Thanh hay cố đại tướng Nguyễn Chí Thanh của quân đội
Cộng Sản Việt Nam mà chính là ông Hồ Chí Minh. Vâng, chính ông Hồ Chí
Minh chứ không ai khác phải chịu trách nhiệm tối hậu và rốt ráo cho
những hệ lụy như ngày hôm nay mà dân tộc Việt Nam phải hứng lấy. Cho dù
ban đầu người thanh niên Nguyễn Tất Thành là một thanh niên yêu nước
cháy bỏng đã lăn lộn, dấn thân nhập cuộc từ rất sớm, xứng đáng cho nhiều
thanh niên ngưỡng mộ và noi theo lúc tuổi trẻ.
Tôi biết viết ra những dòng này sẽ có nhiều độc giả bậc tuổi chú-bác của
tôi là fan hâm mộ ông Hồ cho rằng tôi hỗn, ngông cuồng nên loạn ngôn
thì tôi cũng đành chấp nhận. Vào năm 2004, tôi đến thăm một người bà con
họ xa bên Gia Lâm – Hà Nội. Trong lúc trà dư tửu hậu, một người là bộ
đội phục viên làm công nhân vôi vữa đã kết luận "Bác Hồ đã chọn lầm
đường". Cũng xin nói thêm dạo 2004, Internet cũng mới bắt đầu nở rộ chứ
chưa phải đại trà, phổ cập như ngày nay. Hơn nữa, đó lại là câu nói của
một người công nhân ít chữ nghĩa nên khiến tôi càng ấn tượng và khắc
sâu.
Và cũng xin nói thẳng nếu tôi có không thích ông Hồ đó cũng là quyền tự
do, tư tưởng của tôi chẳng ai cấm cản được. Thực ra, từ dạo 2005 tôi đã
bắt đầu nói với cha-mẹ rằng tôi không hề hâm mộ ông Hồ và thỉnh thoảng
tôi có thăm dò đề cập đến việc ra khỏi ĐCSVN. Nhưng vì còn là đảng viên
của cái này nên tôi đành nín lặng không dám nói với ai cho đến thời gian
gần đây.
Hãy ra khỏi ĐCSVN để trở về với cội nguồn dân tộc, cùng nhau hàn gắn lại
những gì mà ma túy Cộng Sản đã tàn phá văn hóa, băng hoại đạo đức, chia
rẽ tình đồng bào và chung tay xây dựng tương lai cho một nước Việt Nam
mới.
Để kết thúc bài viết này, xin mời mọi người thưởng thức và nghe kỹ lời
bản nhạc trong phim “Thiên Mệnh Anh Hùng” để hiểu điều mà tôi muốn chia
sẻ : https://www.youtube.com/watch?v=YPUQrTIRBmU
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Phản Hồi