Người Buôn Gió -
Tấm hộ chiếu in hình lưỡi bò mà Trung Quốc mới sử dụng ồn ào một hồi,
rồi chắc lại vào quên lãng. Giờ người ta đọc tin Trung Quốc có động thái
trên biển Đông cũng như tin tai nạn xe, bóng đá thua, sao sân khấu gây
vụ....
Mình đọc tin Trung Quốc in hộ chiếu hình lưỡi bò và tin đội tuyển Việt
Nam thua hay tin xe ben húc đổ đập thuỷ điện,... thái độ bức xúc ở mức
như nhau. Thậm chí chả buồn muốn viết về cái vụ đường lưỡi bò ấy nữa.
Thấy nó giờ là việc tự nhiên, diễn ra thường ngày như bao việc khác.
Lạ lùng, một chuyện lớn lao như chủ quyền biển đảo và chuyện một cái xe
ben húc đổ đập thuỷ điện lại mang lại cảm xúc như nhau trong lòng. Nói
nôm na theo kiểu mua bán ngoài chợ thì chủ quyền biển đảo giá cũng chỉ
ngang bằng bức tường đập thuỷ điện ở một tỉnh lẻ.
Vậy đấy, ai mà ngờ mới năm nào trong trại giam B14, thường thì lúc ấy
người ta chỉ nghĩ làm sao được ra. Thì mình nói với cán bộ điều tra
rằng; ông có cho tôi ra thì tôi lại tiếp tục thế này, tiếp tục làm những
điều để khẳng định Hoàng Sa- Trường Sa là của Việt Nam. Tiếp tục làm
mọi việc khẳng định Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam. Nó gây ảnh
hưởng quan hệ hai Đảng thế nào là việc các ông, còn việc đó tôi làm tôi
cứ làm.
Cán bộ điều tra bỏ việc hỏi cung, để giảng một hồi dài về quan hệ hai
nước, về cái gọi là vừa hợp tác vừa đấu tranh, về thực lực, tiềm lực, về
ổn định phát triển...
Đến năm nay thì nghe tin Trung Quốc xây dựng trụ sở hành chính trên đảo
Hoàng Sa, xây sân bay, làm trường học rồi đến cả in đường lưỡi bò trên
hộ chiếu. Thấy dửng dưng như là điều tất yếu sẽ xảy ra. Kiểu như là bất
động sản xuống giá vậy, từ 20 triệu xuống 14 triệu rồi xuống 10 triệu
cũng thế mà thôi, mình làm gì có tiền mà mua.
Bất động sản xuống giá thì có lợi cho người tiêu dùng.
Thế còn chủ quyền xuống giá trong lòng người dân qua sự chán chường không thiết quan tâm thì có lợi cho ai.?
Rõ ràng là đảng quang vinh muôn năm theo một góc nào đó cũng có lợi.
Vì bấy lâu đảng vẫn chỉ đạo chuyện tranh chấp biển Đông nhân dân phải
cần bình tĩnh, lo làm ăn, để cho đảng và nhà nước lo. Phải hiểu rõ vấn
đề (theo cách giải thích của đảng ) biển Đông, giữ hoà khí, giữ yên ổn,
giữ ổn định chính trị, giữ quan hệ chiến lược ở tầm cao của hai đảng....
Như thế chỉ có đảng có nhu cầu về chủ quyền biển Đảo, còn người dân thì
hay khoan nhu cầu đó lại, đợi cho đảng thực hiện. Hoặc có nhu cầu về chủ
quyền thì hãy đi theo con đường của đảng, tức là bình tĩnh lo làm ăn,
khá hơn góp đá ủng hộ, góp tiền bạc, vật chất ủng hộ...
Người dân bớt bức xúc quan tâm đến chủ quyền, đảng cũng nhẹ nhàng áp lực
trong việc phải giải quyết. Thế nên thay vì mỗi đồn biên phòng làm một
con dấu có dấu hiệu khẳng định chủ quyền để cộp một nhát chính giữa cái
hình lưỡi bò, thì người ta đi in những tấm thị thực rời. Hàng đống giấy
mực, khuân in lề mề, nhiêu khê. Trong khi cùng cái công làm khuân in thị
thực rời chỉ cần mỗi đồn biên phòng sai người về tỉnh làm con dấu la de
chỉ tiếng đồng hồ là xong. Giờ tỉnh nào chả có cơ sở khắc dấu la de.
Nhưng cộp nhát dấu như thế lên tấm hộ chiếu của công dân nước CHND Trung
Hoa thì ảnh hưởng đến quan hệ quá, ai lại làm thẳng thắn như thế vào
nước bạn đang khăng khít quan hệ giữa hai đảng. Cho nên chọn biện pháp
làm thị thực rời là khéo léo tránh đối đầu trực diện, giữ được hoà khí.
Điều quan trọng là không gây trở ngại lắm đến mối quan hệ tốt đẹp giữa
hai bên mà hai đảng đã dày công vun đắp, không để thế lực xấu nào can
thiệp làm hỏng đi mối quan hệ đó.
Cái lợi khi có mình đảng quan tâm đến chủ quyền và định hướng người dân
quan tâm theo là vậy. Luôn giữ được ổn định chính trị, giữ được quan hệ
giữa hai đảng trong bất kỳ tình huống nào.
Đảng chỉ có vài triệu, dân tộc Việt Nam hiện giờ gần 100 triệu. Mà một
khi đại đa số không có nhu cầu bức xúc quan tâm đến chủ quyền biển đảo,
chỉ quan tâm đến những nhu cầu thiết thực cơm áo, gạo tiền hay những tin
trò giải trí như diễn viên, người mẫu, ca sĩ, đại gia ăn ỉa, cưới, chết
thế nào. Thì vài triệu người đảng viên còn đang gánh trọng trách to lớn
là dẫn dắt đất nước phát triển, ổn định, nâng vị thế trên thế giới có
quan tâm đến chủ quyền thì cũng ở mức độ nào đó, vì đất nước còn có
nhiều việc cấp thiết quan trọng hơn.
Cái gì ít người quan tâm thì hẳn sẽ bị giảm giá. Thói thường cuộc đời là
vậy. Nhưng sự giảm giá bao giờ cũng có lợi cho người tiêu dùng nào
đó... đó là quy luật.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Phản Hồi