Mở đầu bài viết nêu một loạt các tổ chức và Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã đồng loạt vinh danh một số người sử dụng innternet ở Việt Nam. Bài báo kết luận ngay rằng đó là để “xuyên tạc, bôi nhọ và chống phá Việt Nam”. Thế rồi lại đặt câu hỏi lại: Việc “vinh danh” của họ nhằm mục đích gì?
Cách đặt câu hỏi, xong kết luận ngay rồi lại hỏi lại cứ luẩn quẩn làm người đọc không hiểu báo Nhân Dân đang định hỏi điều gì. Có thể tác giả cũng chưa hẳn đã khẳng định được các giải thưởng đó đã “vinh danh” hay “tiếp tay cái xấu”.
Riêng cái vụ nước ngoài tự dưng đi vinh danh mấy người Việt Nam cũng phức tạp lắm thứ. Khi thì là Nghệ sĩ Dương cầm số 1, khi thì là nhà toán học giỏi hàng đầu thế giới, khi thì phụ nữ can đảm nhất năm 2013, khi thì là người đấu tranh cho tự do báo chí, nhân quyền v.v… Thế nhưng báo chí, nhà nước Việt Nam goi khi là vinh danh, khi à can thiệp nội bộ, khi thì không phải là vinh danh. Cứ loạn cả lên chẳng biết đường nào mà lần.
Này ông “Nhân Dân”.
Có lẽ cần giải thích cho rõ ràng cái “Rạng danh Tổ Quốc” mà “Nhân Dân” thường dùng là gì.
“Nhân Dân” liệt kê vài trường hợp được quốc tế vinh danh như Đặng Thái Sơn, Ngô Bảo Châu, kỳ thủ Lê Quang Liêm… đã làm rạng danh Tổ Quốc. Hẳn là thế rồi, khi người Việt Nam được Quốc tế cảm phục và công nhận thì đất nước được rạng danh là hiển nhiên. Có điều cần nhắc “Nhân Dân” là sau khi đã đỗ đạt làm “rạng danh” đất nước, thì Đặng Thái Sơn trở thành công dân nước khác. Trường hợp Giáo sư Ngô Bảo Châu cũng đã làm rạng danh Tổ Quốc từ nước Pháp dù đất nước ta được xếp hạng có chỉ số hạnh phúc đứng thứ hai thế giới.
Nhưng còn có những người Việt Nam cũng đã được cả thế giới biết đến và cảm phục, vinh danh song đã và sẽ không được “Nhân Dân” tính là làm “rạng danh Tổ Quốc”. Đó là ông Lê Văn Hiếu, đã từng chạy trốn Cộng sản bằng chiếc thuyền rách nát năm 1977, để rồi làm Phó Toàn quyền Tiểu bang South Australia. Đó là ông Joseph Cao Quang Ánh, người Mỹ gốc Việt đầu tiên phục vụ trong Quốc Hội Mỹ. Ông cũng là người Việt tị nạn chạy trốn Cộng sản năm 1975. Đó là Đức cố Hồng Y Nguyễn Văn Thuận, người đã từng nếm mùi nhà tù cộng sản từ 1975-1988 rồi khi bị trục xuất sang Roma giữ chức Bộ trưởng, Chủ tịch Ủy ban Công lý và Hòa bình của Vatican. Hiện là Chân phước của Giáo hội Công giáo Hoàn vũ. Thậm chí cả những người giữ những chức vụ cao như Philipp Roesler, từ cậu bé Việt Nam mồ côi sang Đức được bầu làm Phó Thủ Tướng. Còn nhiều những người khác mà sở dĩ họ không được coi là “làm rạng danh Tổ Quốc”, lại có những người còn được kết tội là chống phá đất nước, dân tộc, chỉ vì họ không thích Cộng sản. Mà ở đất nước ta thì đảng đã định nghĩa “Yêu nước là yêu Chủ nghĩa xã hội”.
Như vậy, họ có được coi là làm “rạng danh Tổ Quốc” hay không thì tài năng và thành công chỉ là chuyện nhỏ. Nó không chỉ phụ thuộc vào việc họ có làm cho thế giới cảm phục con người và trí tuệ người Việt, mà là họ có được Đảng Cộng sản yêu mến hay không. Họ có thích Chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản hay không, đó mới là yếu tố quyết định. Mà những người có đầu óc siêu việt này thì chắc chắn là không thích Cộng sản rồi, đúng không “Nhân Dân”?
Dù vậy, thì đó chỉ là vấn đề tính đến công trạng trong việc làm “Rạng danh Tổ Quốc”, nó phụ thuộc vào ý Đảng đánh giá theo cách của Đảng. Nhưng, nhận xét về đánh giá của người khác đối với ai đó, phải căn cứ họ đánh giá về mặt nào. Nó thuộc về việc làm, nhận thức và ý chí của họ thì không thể nhận xét bằng thái độ yêu hoặc ghét của mình, mà phải căn cứ thực tế.
Mới đây, có những người ở trong nước được cả thế giới ca ngợi, cảm phục và tặng thưởng thì “Nhân Dân” đã đưa ra một bản kết án. Cụ thể ba người là Huỳnh Ngọc Chênh, Tạ Phong Tần và Nguyễn Hoàng Vi được “Nhân Dân” ưu ái “vinh danh” cụ thể. Theo “Nhân Dân”, thì đó là “một số người có hành vi vi phạm pháp luật”. Hiển nhiên là pháp luật Việt Nam, còn có phù hợp với những điều luật Quốc tế mà Việt Nam đã long trọng ký kết hay không là chuyện khác. Đảng ta hiện đang cầm quyền nên có quyền giải thích từ ngữ phụ thuộc vào mỗi trường hợp, hoàn cảnh và ý muốn khác nhau, phải không “Nhân Dân”? Chẳng hạn điều luật “Công dân chỉ được xem là có tội khi có bản án có hiệu lực của Tòa án” đã không có giá trị gì khi “Nhân Dân” cần kết tội họ.
Thử xem trường hợp Tạ Phong Tần. Cô ta là một phụ nữ đã từng phục vụ trong lực lượng công an một thời gian dài lên đến cấp bậc sĩ quan, lon Đại úy. Nếu cứ chấp nhận “còn đảng, còn mình” thì chắc giờ này cũng yên tâm là… to béo khỏe mạnh, nhà cửa đàng hoàng, giàu có, ăn nói bặm trợn, đánh dân chẳng sao. Thế nhưng, hoặc là cô này có máu liều, hoặc là lên cơn khó chịu, lại không chịu yên ấm mà tố cáo những cái sai, cái xấu, cái vô nhân tâm, suy đồi đạo đức… Thế mới nên chuyện.
Đằng đẵng bao năm trời, cô đơn, vất vả, không nhà cửa, không tài sản, chịu nhiều cơn nổi hứng khó chịu của cán bộ công quyền, của những người từng là đồng chí, đồng nghiệp. Thế nhưng cô vẫn kiên trì, vẫn gan dạ, vẫn dũng cảm nói lên điều mình nghĩ, phản ánh điều mình thấy. Bị bắt, bị giữ, bị cướp, bị khủng bố… Tất cả không làm cô nao núng. Thậm chí khi vào tù, bà mẹ đã tự thiêu uất nghẹn và oan ức bên ngoài kêu oan cho con mà không tác dụng. Cô vẫn không sờn lòng, không nản chí để cuối cùng bị án tù những 10 năm.
Mười năm trời cho một cô gái chưa có gia đình mắc tội dám nói sự thật, đó là sự dã man. Nhưng cô chấp nhận hậu quả khi nói lên sự thật bất chấp đe dọa và khủng bố. Đó là sự dũng cảm, không thể nói từ nào khác, phải không “Nhân Dân”?
Ở trên thế giới, hiếm có một đất nước nào có cách hành xử như vậy đối với một phụ nữ cất lên tiếng nói cho Sự thật và Công lý. Vì vậy đất nước chúng ta luôn được đặc biệt quan tâm. Ở đất nước chúng ta, những người phụ nữ bình thường chỉ hoặc lo giữ bếp lửa nhà mình, hoặc lo “theo đảng đến cùng” để kiếm ăn, hễ nghe nói đến chuyện công an, bắt bớ thì sợ toát mồ hôi. Vậy thì một người phụ nữ dám đương đầu với cái xấu, cái ác, vì sự nghiệp chung, thì đó là sự dũng cảm chứ còn có thể được gọi là gì.
Vì thế, khi các tổ chức nước ngoài hoặc Bộ Ngoại giao Mỹ tặng thưởng cô ấy danh hiệu “Người phụ nữ cam đảm nhất năm 2013” thì đấy chắc chắn là Vinh danh rồi, “Nhân Dân” ạ.
Trường hợp Huỳnh Ngọc Chênh, một nhà báo trong hệ thống báo chí của Đảng. Đã từng phục vụ nhà nước đến khi nghỉ hưu với những bài viết mang đủ ba tính: “Tính đảng, tính Chiến đấu và Tính văn học”. Lẽ ra ông chỉ nên noi gương các bậc đàn anh là tăng cường kiếm phong bao, quà cáp bằng cách bẻ ngòi bút theo lệnh trên, để kiếm thật nhiều phong bao, quà cáp, để được thăng quan tiến chức nhằm kiếm phong bao, quà cáp nhiều hơn. Rồi khi nghỉ hưu chỉ cần ngồi hưởng thụ thành quả kiếm được, từ những ngón nghề mà nghề báo CHXN cho phép. Thế là yên chuyện.
Thế nhưng, Huỳnh Ngọc Chênh đã không làm vậy. Đóng lại những bài viết mang ba tính, ông mở ra những bài viết mang đủ nhiều tính, mà sâu đậm nhất là tính Nhân văn và nhân tâm để phục vụ nhân dân. Để rồi không thể có phong bì, mà chỉ có thể nhận Giấy Triệu tập. Đó mới là sự không bình thường. Với một người từng làm báo nhà nước, ông không thể không nhận thức được những hiểm nguy, cam go sẽ phải đối mặt. Vậy mà ông vẫn làm vì sự thôi thúc của trái tim, chấp nhận mọi điều không hay xảy đến cho cá nhân mình.
Thế thì không thể nói gì hơn, đó là sự dũng cảm đáng khâm phục. Và với những giải thưởng tặng cho người dũng cảm đáng khâm phục đó, thì chắc chắn là sự vinh danh rồi, “Nhân Dân” ạ.
Còn Nguyễn Hoàng Vi, một phụ nữ tuổi chưa nhiều, như hàng chục triệu phụ nữ Việt Nam khác. Cô cũng sợ bị ảnh hưởng thanh danh, cũng muốn êm ấm cửa nhà. Chắc hẳn cô cũng có nhu cầu được mọi người tôn trọng mà không thích bất cứ sự xúc phạm nào. Thế nhưng, để nói lên tiếng nói của mình không phụ thuộc vào cái lưỡi người khác, cô đã phải trả giá. Nhiều ngón đòn quen thuộc, đểu cáng cô đã từng nhận. Nhưng có lẽ cách cách mà cô đã chịu khi bị bắt về đồn, lột hết quần áo và xúc phạm thân thể để quay phim, thì ít có đất nước nào nghĩ ra được. Đó là sự man rợ và đểu cáng đến tận cùng. Có lẽ đó là nỗi sợ hãi không chỉ dành cho phụ nữ mà ngay cả giới mày râu.
Thế nhưng cô đã không hề run sợ, không hề chùn bước. Cô vẫn tiếp tục nói lên tiếng nói của mình, thật sự là của mình. Vậy thì đó là sự gan dạ chứ không thể nói cách nào khác, phải không “Nhân Dân”?
Và khi tổ chức IFEX tặng cô giải thưởng là 1 trong 7 phụ nữ tiêu biểu vì tự do ngôn luận trên thế giới, thì đó là Vinh danh hẳn hoi đấy, “Nhân Dân” ạ.
Đọc đoạn này trên “Nhân Dân” (rất may là ít người đọc tờ này, nếu không thì chắc hẳn không thiếu người bị tai nạn vì mải cười ngả nghiêng mà té xỉu): “Riêng với Huỳnh Ngọc Chênh, nhân vật này tỏ ra rất hí hửng và đắc thắng với “vinh dự” của mình, nên đã đi quá xa khi phát biểu tại lễ trao giải “Công dân mạng 2013″, đã lớn tiếng vu cáo Nhà nước Việt Nam cản trở các blogger, hạn chế tự do báo chí, cho rằng ở Việt Nam không có báo chí tư nhân nên các thông tin đăng tải trên báo chí đều theo định hướng của Ðảng cầm quyền”.
Một người được vinh danh hẳn hoi, được cộng đồng quốc tế công nhận như Huỳnh Ngọc Chênh, mà không coi là vinh dự, thì coi là sự sỉ nhục chăng? Giải thưởng này đâu phải như đồng chí Kim Jong Un được “vinh danh” là “Người đàn ông quyến rũ nhất năm 2012 của The Onion“
Còn vu cáo nhà nước ư? Làm sao một Huỳnh Ngọc Chênh có thể nói lại với khoảng 800 tờ báo nhà nước, hàng trăm “dư luận viên”? Tại sao với hàng vạn tiếng nói của báo chí Nhà nước, vẫn không át được tiếng nói nhỏ nhoi của Huỳnh Ngọc Chênh nếu Huỳnh Ngọc Chênh không có một vũ khí là Sự thật?
Huỳnh Ngọc Chênh vu cáo nhà nước cản trở các blogger là không đúng ư? Lạ nhỉ. Nếu ông Chênh muốn chứng minh việc này, chắc cũng khó như học sinh lớp năm phải chứng minh 2+2=4, thưa “Nhân Dân”.
Thử xem nhé “Nhân Dân”:
Theo tôi thì cứ thực tế mà nói nhé. Một luật sư đã từng gửi đơn khiếu nại việc một ông tướng ngành công an thản nhiên khoe thành tích “Đánh sập 300 trang mạng và Blog trong một thời gian ngắn”. Chắc đó không phải là các vụ đánh phá báo chí nhà nước chứ? Vậy thì đó là gì? Còn các Blogger? Xin mời “Nhân Dân” xem chỉ cần hai tờ giấy Triệu tập ở đây của tôi đủ hiểu vì cái gì.
Ông Chênh còn “cho rằng ở Việt Nam không có báo chí tư nhân nên các thông tin đăng tải trên báo chí đều theo định hướng của Ðảng cầm quyền” là sai ư? Cái sự lãnh đạo “tuyệt đối” của Đảng là ở chỗ nào nếu không định hướng báo chí? Cái gọi là Ban Tuyên huấn, hay Ban Văn hóa – tư tưởng Trung ương để làm gì nếu không phải để định hướng? Chẳng lẽ Đảng không định hướng mà hàng loạt tờ báo, trong đó có “Nhân Dân” đã im phăng phắc trong các sự kiện như Kỷ niệm chống Trung Cộng xâm lược? Đã đồng loạt gọi tàu kẻ thù xâm lược là “tàu lạ”. Đã đồng loạt im lặng về Biển Đảo đất nước bị xâm lăng trong một thời gian dài, đã đồng loạt im phăng phắc trước những cuộc biểu tình yêu nước của người dân rồi sau đó đồng loạt kết tội người yêu nước là phá rối, là thế lực thù địch?
Trước thực tế đó, nếu không có sự định hướng, thì cần phải gọi nền báo chí Việt Nam là nền báo chí tâm thần.
Kể ra thì nhiều, nói ra cũng lắm. Nhưng chỉ cần biết rằng tờ báo Cơ quan của Trung ương Đảng CSVN lại mang tên “Nhân Dân” thì đủ hiểu rằng, cái sự ngược trong quan niệm, lời nói và biện luận là chuyện không khó hiểu. Chính vì vậy mà đừng thắc mắc vì sao các cơ quan Quốc tế và Bộ Ngoại giao Mỹ đã không thèm tham khảo báo chí trong nước khi vinh danh những người đó.
Và như thế, thì những việc đã nói trên của họ, chính là sự Vinh danh, thưa “Nhân Dân”.
Hà Nội, ngày 17/3/2013
- J.B Nguyễn Hữu Vinh
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Phản Hồi