jeudi 21 mars 2013

Xin góp một vài ý kiến về bài viết của Lệ Chi-Vọng Đức trên báo QĐND

Tâm Nguyễn (Danlambao) - Thiệt tình mình rất sốc khi nghe cái cô xinh xinh trên VTV1 đọc và bình luận thao thao sôi nổi bằng cái giọng rất hùng hồn một bài viết của một tác giả tên Lệ Chi và Vọng Đức đăng trên báo QĐND ngày 17/3/2013 vừa qua. Trong câu đầu, nghe có vẻ chí lý, bởi: “Trong lịch sử nhân loại, quân đội chưa bao giờ là một lực lượng xã hội tự lập, đương nhiên quân đội cũng không phải là một nhánh quyền lực. ở quốc gia nào cũng vậy, quân đội luôn luôn gắn với lực lượng chính trị cầm quyền. Trong thời bình và trong chiến tranh chống xâm lược, chức năng của quân đội, sứ mệnh của quân đội là bảo vệ Tổ quốc (bao hàm cả bảo vệ nhân dân và chế độ xã hội hiện hữu), sự toàn vẹn lãnh thổ và thống nhất đất nước. Để có thể làm tròn được chức năng đó, quân đội phải đặt dưới sự lãnh đạo của lực lượng cầm quyền nhằm bảo vệ chế độ, bảo vệ nhà nước và do đó cũng chính là bảo vệ lực lượng cầm quyền”.
Thật vậy, trong lịch sử, bất cứ một thế lực nào cũng cố xây dựng cho mình một lực lượng quân sự đủ mạnh để bảo vệ mình và chế độ do mình tạo ra, dù đó chỉ là một thế lực cát cứ, một bộ lạc, một nhà nước quân chủ hay dân chủ… Thậm chí trong lịch sử, những cuộc nổi dậy chống ngoại xâm hoàn toàn do những vị lãnh tụ nông dân chỉ với lòng căm thù bước đầu làm nền móng, tập hợp quanh mình những người cùng chí hướng, đã kiên cường đấu tranh và làm nên những chiến thắng lẫy lừng vang dội như cuộc khởi nghĩa Hai bà Trưng, Mai thúc Loan, Phùng Hưng, Ngô Quyền, Đinh Bộ Lĩnh, Lê Lợi, Quang Trung… Trong kháng chiến chống Pháp còn có những anh hùng Trương Định, Nguyễn Trung Trực, Hoàng Hoa Thám… Nhiều lắm, kể làm sao cho xiết. Như vậy, những đội quân tham gia các cuộc khởi nghĩa chống ngoại xâm đó chẳng phải là từ nhân dân mà ra hay sao, và những người trong cụm từ nhân dân đó có phải đã chiến đấu vì tổ quốc, một từ tổ quốc thiêng liêng và cao cả làm cháy cả ruột gan khi bị nước ngoài xâm lược, chứ không phải hai từ tổ quốc trừu tượng như hai tác giả trên đã nói. Bất cứ một tổ quốc nào, một nhân dân nào, có thể có một thể chế xã hội, một nhà nước cụ thể nhưng không thể như tác giả bài báo trên nói là do một đảng phái nào lãnh đạo. Giả dụ như nước Mỹ, có thể Ông OBAMA là người của Đảng Dân chủ, nhưng không có nghĩa cái Đảng Dân chủ đó là Đảng cầm quyền, và quân đội Mỹ chỉ tuyên thệ trung thành với Tổ quốc Hoa Kỳ chứ không trung thành với Đảng Dân chủ, vì trước khi Ông OBAMA làm tổng thống thì G. BUSH đã là tổng thống và ông này là đảng viên của cái Đảng Cộng hòa, vậy quân đội Mỹ làm sao có thể vừa tuyên thệ trung thành với Đảng Cộng hòa đề rồi vài năm sau lại tuyên thệ với Đảng Dân chủ? Và đâu phải chỉ có nước Mỹ, các nước thuộc khối tư bản giãy chết đều thế, kể cả các quốc gia theo chế độ quân chủ lập hiến, quân đội có thể tuyên thệ trung thành với quốc vương, nữ hoàng… cũng chỉ vì vương vị đó được thừa nhận là đại biểu cho quốc gia đó, chỉ trừ các nước theo cộng sản và chế độ độc tài khác.
Như vậy, nếu nước VN không có đảng Cộng sản thì có quân đội không? Tất nhiên là có, VNCH là một ví dụ, và quân đội đó có tuyên thệ trung thành với Ông Ngô Đình Diệm hay Nguyễn văn Thiệu không (dù thời Ông Ngô Đình Diệm có Đảng Cần lao nhân vị và thời Ông Nguyễn văn Thiệu có Đảng Dân chủ)? Tôi nghĩ họ chỉ có tuyên thệ trung thành với tổ quốc VN lúc ấy để chiến đấu với hiểm họa công sản, nhưng quân đội VNCH có thể nổi dậy đảo chính nếu chế độ đó không họp lòng dân.
Một quân đội sẽ ra sao trước một đảng cộng sản cầm quyền và chính quyền luôn hèn với giặc, ác với dân? Một quân đội sẽ ra sao trước một Đảng cầm quyền không giữ nỗi đất biên cương và hải đảo? Một quân đội sẽ ra sao trước một Đảng cầm quyền đã không tách bạch rạch ròi giữa ta và địch, đã không học tập được tiền nhân trong nhận thức âm mưu của kẻ thù phương bắc và chiến thuật khi cứng, khi mềm rất linh động kể cả khi chiến thắng? Một quân đội sẽ ra sao trước một Đảng cầm quyền luôn luôn nhận thức về kẻ thù rất lệch lạc, thậm chí trong tư tưởng hèn nhược của các sĩ quan và tướng lãnh trong thời gian qua như Trần Đăng Thanh, Nguyễn Chí Vịnh…? Sĩ quan và tướng lãnh như thế, các lãnh đạo của đảng và nhà nước còn tệ hại hơn, luôn run sợ trước những trò hù dọa, lấn lướt của thằng bạn vàng, 4 tốt, dù cố tin rằng có thể đó chỉ là chiến lược nhất thời để qua mặt thằng bạn vàng, nhưng tại sao mềm mỏng hèn yếu như thế chứ không một cách kiên quyết như tiền nhân khi thắng giặc phương Bắc như Lý thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Quang Trung …?
Quân đội nào mà chẳng từ nhân dân mà ra, có phải chỉ có đảng cộng sản mới xây dựng lực lượng này từ nhân dân đâu ? Nhưng đòi hỏi tuyệt đối trung thành với một cái đảng hèn nhược như thế thì quân đội dù có xây dựng tinh nhuệ tới đâu cũng chỉ nhằm phục vụ cho những lợi ích của cái đảng đó thôi, có khi lợi ích của đảng đó còn cao hơn lợi ích của tổ quốc (Hãy chiêm nghiệm những việc làm của đảng này mấy chục năm nay sẽ rõ). Lịch sử cho thấy, quân đội có thể trung thành, kề vai sát cánh với Lê Hoàn trong công cuộc chiến đấu toàn thắng với quân Tống xâm lược, nhưng không thể trung thành với một Lê Ngọa Triều tàn ác, bất nhân; càng có thể trung thành với Lê Lợi chống quân Minh chứ không trung thành với Vị vua cõng rắn cắn gà nhà Lê Chiêu Thống…? Còn nhiều nữa, nhưng bài viết này chỉ gói gọn trong một số ý kiến ngắn phản hồi bài viết của hai tác giả Lệ Chi-Vọng Đức cứ nhai đi nhai lại những bài học giáo điều đến phát ngán, đồng thời xuyên tạc ý nghĩa mục đích của việc hình thành quân đội của các nước, ca ngợi một cách vụng về sự lãnh đạo của đảng theo kiểu mưa dầm thấm đất, hay Tăng sâm giết người… Xin hãy nhớ, những quân đội của Đảng quốc xã Đức, phát xít Nhật và Ý đã chết như thế nào, quân đội nhân dân Trung quốc đã tiêu diệt và làm tắm máu những lực lượng chống đối thế nào…
Bất cứ một thể chế chính trị nào, một nhà nước nào, một đảng cầm quyền nào, nếu đã đi ngược lại quyền lợi của tổ quốc và nhân dân, ắt không thể tồn tại, vai trò đó, có của quân đội và nhân dân, và nếu quân đội đó không đi cùng nhân dân, thì một quân đội khác cũng từ nhân dân mà ra sẽ làm tiếp nhiệm vụ lịch sử của mình.
21/3/2013

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire

Phản Hồi