Thời gian qua, việc đập phá tu
viện Dòng Chúa Cứu thế Thái Hà được nhà cầm quyền Hà Nội khẩn trương tiến hành
bất chấp những lá đơn khiếu nại của linh mục, tu sĩ, giáo dân đã gửi đi khắp
nơi nhưng các cơ quan công quyền câm như hến.
Cũng cần
nhắc
lại
điều
này dù đã nhiều
người
biết:
Năm 1828, Dòng Chúa Cứu
thế
mua khu đất
tại
Nam Đồng,
Hà Nội
với
diện
tích hơn
61.000 mét
vuông
để kiến thiết một Tu viện tại đây nhằm phục vụ người nghèo theo linh hướng của Dòng. Từ đó, tu viện được xây dựng sau một số năm đến 1931 tạm hoàn thành với các nhà ba tầng, nhà phụ trợ. Kể từ đó, Dòng Chuá Cứu thế Hà Nội hoạt đông liên tục cho đến nay.
Bỗng
nhiên, khi đất
nước
được
“giải
phóng” chính quyền
“của
dân, do dân, vì dân” được
thành lập
dưới
sự
lãnh đạo
của
đảng
CS – một
đảng
“không có lợi
ích nào khác ngoài lợi
ích của
nhân dân”. Nhà dòng bắt
đầu
những
năm tháng bị
cướp,
chiếm
tàn tệ,
dù văn bản
Hiến
pháp và pháp luật
ghi rõ: “Đất
đai thờ
tự
được
luật
pháp bảo
hộ”.
Việc
bảo
hộ
đó được
thực
hiện
cho đến
nay, từ
hơn
61.000 m2 nay chỉ
còn 2.700 m2 mà Nhà Dòng không hề bán, tặng,
cho bất
cứ
một
cá nhân hoặc
tổ
chức
nào.
Đất
đai, nhà cửa
đã mất
gần
sạch
vào tay tư
nhân,
dùng
làm
trụ
sở
Ủy
Ban Nhân Dân, chia chác, bán mua… chỉ còn tu viện
vì vướng
mấy
ngôi nhà ba tầng
nên không dễ
dàng xóa bỏ,
nhà nước
dùng cách “mượn”.
Thói đời,
mượn
thì dễ,
trả
thì khó, ai cũng biết
vậy.
Song với
một
nhà nước
luôn ưỡn
ngực
tự
hào là chánh nghĩa, là của
dân, do dân và vì dân thì việc
mượn
xong cù nhầy
để
cướp
là chuyện
khó coi. Do vậy
quá trình đó đã diễn
ra dai dẳng,
lỳ lợm
từ
nhiều
năm nay, bất
chấp
tất
cả
luật
pháp, lương
tâm,
đạo đức và những lẽ đời thường nhật.
Điều
đặc
biệt
nguy hiểm,
là họ
đã lấy
Tu viện
đó làm nơi
chữa
bệnh
và chứa
những
căn bệnh
truyền
nhiễm
nguy hiểm
nhất
như
HIV, AISD, Cúm gia cầm…
để
tập
trung mọi
mầm
bệnh
bên cạnh
một
trung tâm tôn giáo với
hàng chục
ngàn người
sinh hoạt
hàng ngày.
Câu chuyện
mượn
Tu viện
DCCT Thái Hà điển
hình cho câu chuyện
“Chó sói gửi
chân” trong dân gian.
Ban đầu,
theo linh mục
Vũ Ngọc
Bích – đã quá cố
– kể
lại,
thì một
đoàn cán bộ
Quận
đến
hỏi
“mượn
tu viện”.
Khi được
trả
lời
“Tôi không có quyền”
thì lập
tức,
chủ
nhà được
trả
lời
“Ông không có quyền
thì chúng tôi có quyền”.
Và thế
là họ
khênh chủ
nhà sang một
ngôi nhà cấp
4 để
họ
“mượn”
tu viện.
Từ
mượn
làm chỗ
học,
sau chuyển
sang làm trạm
xá và khi “cứt
trâu đã gần
hóa bùn” thì làm Bệnh
viện.
Ban đầu,
bên mượn
vẫn
biết
rằng
việc
“mượn”
ở
đây là hình thức
của
đám lục
lâm, thảo
khấu
trên rừng.
Thế
nhưng
Tu viện
rành rành ra đó, tài sản
của
Nhà Dòng không thể
nào xóa nổi.
Do vậy
mỗi
lần
chặt
cây, sửa
chữa…
bên bệnh
viện
đều
có giấy
tờ
sang xin phép hẳn
hoi. Với
tinh thần
bác ái, yêu thương
dù
bị
mượn
theo kiểu
gí dạo
mạng
sườn,
bên Nhà Dòng vẫn
giúp đỡ
chân thành trong các hoạt
động
trên tài sản
của
mình.
Văn bản
xin phép và xin sự
giúp đỡ
của
Giám đốc
BV khi muốn
sửa
chữaVăn bản của Giáo xứ
Dần
dần,
khi chiếc
chân thứ
2, thứ
3 đã ấm
dần,
những
vết
tích đã dần
dần
bị
phá phách mòn dần
theo năm tháng, con sói đã trở
mặt
nghiễm
nhiên coi là của
mình. Việc
đập
phá đã không cần
sự
đồng
ý hay không của
chủ
tài sản.
Mặt
khác họ
tích cực
đập
phá, sửa
chữa
càng nhanh càng tốt
nhằm
biển
thủ
số
tài sản,
Tu viện
này.
Và từ
đó, việc
đòi lại
cơ
sở
bị
mượn
này đã dai dẳng
bao năm qua.
Sau nhiều
lần
gửi
đơn
thư
khiếu
nại
về
việc
đất
đai, tài sản
của
Dòng tại
Thái Hà nhưng
không
được các cơ quan nhà nước trả lời, sáng nay (29/5/2013)
đoàn các linh mục,
tu sĩ DCCT Thái Hà đã tới
Ban Tôn giáo Chính phủ.
Tiếp
đoàn là hai chuyên viên của
Vụ
Công giáo. Các nhân viên này cho biết vì các linh mục
đến
bất
ngờ
nên các lãnh đạo
Ban Tôn giáo Chính phủ
đi công tác nên không thể
sắp
tổ
chức
cuộc
họp
với
các linh mục
và hẹn
sẽ
có một
buổi
làm việc
khác.
Xin mọi
người
hiệp
lòng cầu
nguyện
cho Tu viện
Dòng Chúa Cứu
thế
Thái Hà trong công cuộc
đi tìm công lý cho Giáo hội,
cho đất
nước
quê hương,
bởi
đây là một
hành trình đầy
khó khăn và thử
thách.
Ngày 29/5/2013
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Phản Hồi