Sự tàn ác của chế độ CS sau 1975, với những chính sách vô cùng dã man như Trại Tù Cải Tạo, Hộ Khẩu, Kinh Tế Mới, Đánh Tư Sản Mại Bản... đã dồn dân VNCH vào đường cùng. Hàng triệu người, đau lòng từ giã quê hương thân yêu, vượt biển tìm tự do, tỵ nạn CS, để làm một cuộc sống mới cho bản thân và gia đình. Họ là những người can đảm, xem thường mạng sống, dẫu biết trước mặt họ là tử thần, sóng to, đói khát, cướp biển, dẫu biết hàng trăm ngàn người đã vùi thây dưới lòng biển, dẫu biết làm lại cuộc đời bằng 2 bàn tay trắng, không nhà cửa, phải học ngôn ngữ xứ người, tương lai vô định ..., họ vẫn ra đi. Họ trở thành những người Việt lưu vong, mất nước, tuy rằng quê hương vẫn còn đó. Trong số những người sống lưu vong đó, có một chàng thanh niên trẻ, chưa đầy 17 tuổi, vẫn canh cánh ước mơ một ngày về xây dựng một quê hương không CS. Tôi muốn nói đến một người bạn, một người anh cả, dẫu người anh này nhỏ tuổi hơn tôi, Việt Dũng.
Tôi gọi VD là anh vì tôi đã học được nhiều điều từ anh. Tôi biết đến anh vào đầu thập niên 1980 với băng nhạc đầu tiên "Kinh Tỵ Nạn", đã gây chấn động trong cộng đồng Việt, sau "Em Nhớ Màu Cờ" của chị Nguyệt Ánh, rồi đến "Tủi Nhục Ca" của Hà Thúc Sinh, rồi đến những băng nhạc của nghệ sĩ Hùng Cường, nhạc sĩ Huỳnh Công Ánh, nhạc sĩ Trường Hải... Mãi đến năm 1983-1984, tôi mới có dịp gặp anh và chị Nguyệt Ánh tại San Jose. Anh là một đứa bé bị tật nguyền từ nhỏ, đi đâu cũng chống theo cặp nạn, nhưng chưa bao giờ thấy anh mặc cảm với sự khuyết tật này. Ở anh, chỉ thấy sự vươn lên, với những nụ cười luôn trên môi. Ở anh, một sự bình dị, hài hòa, dí dỏm, sâu sắc, luôn chinh phục những người đối diện. Ở anh, là tình người, là sự bao dung, là sự che chở. Nhưng cũng ở anh, thường thấy một sự bật dậy dũng mãnh như trận cuồn phong, như ngọn sóng thần đập vào chế độ CS man rợ, khi nghe anh hát. Khi cất lên những bài hát đấu tranh, tiếng hát của anh gần như lúc nào cũng rất to, cũng rất uy dũng, thể hiện nỗi tột cùng căm phẫn làm cuốn hút người nghe, như đang lâm vào trận hành quân diệt cộng, cứu nguy tổ quốc.
Khi nhận tin anh ra đi, tôi im lặng nhiều phút để tưởng nhớ đến anh. Từ nay, tôi đã mất đi một bạn thân, một người anh cả đáng kính. Tuy anh không nói ra, nhưng tôi nghĩ anh cũng có một ước mơ giống tôi: "Ngày nào tôi chết trước chế độ CS này, có lẽ tôi không nhắm mắt được." Làm con người, ai cũng có những ước mơ, nhưng ước mơ thành sự thật không dễ, trời kêu ai nấy dạ, chịu thôi. Nhưng anh VD ơi, anh cứ an lòng nhắm mắt đi, tôi cam đoan ước mơ của anh sẽ thành sự thật.
Tổng thống Reagan đã từng nói: "Chấm dứt chiến tranh Việt Nam không đơn thuần là chỉ rút quân về nhà là xong. Vì lẽ cái giá phải trả cho loại hòa bình đó, là ngàn năm tăm tối cho thế hệ sinh ra tại Việt Nam về sau." Nhưng tôi không bao giờ tin đó là sự thật, đối với dân tộc Việt Nam. Dựa vào lịch sử, dòng máu Việt chảy suốt ngàn năm đô hộ giặc Tàu, vẫn giữ vững bờ cõi. Người Việt Nam đã từng làm kinh ngạc cả thế giới qua những cuộc vượt biển trên 2 triệu người. Chế độ CS man rợ, đã dìm dân tộc Việt Nam xuống tận cùng của sự nghèo đói và đổ vở. Cả một dân tộc thông minh, cần mẫn, giàu tài nguyên nhất lại phải ăn khoai độn, mì độn, bo bo (loại dành cho súc vật ăn)..., vào thời điểm 1975-88. Gần như gia đình nào cũng chịu cảnh ly tan, mẹ xa con, vợ xa chồng, con cái bơ vơ không ai chăm sóc… Và cuộc vượt biển vĩ đại này đã làm rúng động cả thế giới. Những chiếc ghe nhỏ xíu, chạy bằng máy đuôi tôm như tôi, cũng vượt biển. Một chiếc xuồng chèo 3 lá cũng đến được Songkhla, Thái Lan. Những câu chuyện kể kinh hoàng về cướp biển, về hòn đảo tử thần Ko Kra, tại Thái Lan. Đây là hành trình của một chiếc ghe mang biển số SS0646-IA, khởi hành từ Rạch Gía với 107 thuyền nhân, rốt cuộc 87 người bị giết bởi hải tặc, còn lại 20 thuyền nhân Việt Nam bị đem giam vào đảo Ko Kra, sống như đời sống của người thượng cổ. Những phụ nữ Việt Nam trong số 20 người này, đã trở thành mồi săn cho bọn hải tặc Thái Lan thay nhau hãm hiếp. Cứ vài ngày, có tàu Thái tới đảo, rồi vây bắt phụ nữ Việt Nam; có người phải trét phân người vào khắp mình để khỏi bị hãm hiếp; có người phải trốn trong những bụi cỏ khô, bọn hải tặc không tìm ra được, chúng bèn đốt cỏ và đã làm người phụ nữ bị phỏng nguyên một mảnh lưng rất lớn. Trong những nạn nhân trên đảo Kra này, có 2 vợ chồng ký gỉa rất nổi tiếng: Dương Phục và Vũ Thanh Thủy, đồng tác gỉa cuốn “Hồi Ký Tháng Tư Đen”. Nói đến nhà văn kiêm MC Nguyễn Ngọc Ngạn, ai cũng nhớ cuộc hành trình kinh hoàng của chiếc tàu định mệnh Mỹ Tho MT065, còn có tên gọi là Kim Hoàn, chở 300 thuyền nhân đã đến bến bờ còn bị cảnh sát Mã Lai bắn, không cho cập bến, tàu phải bỏ neo cách bờ chỉ 200 mét. Nửa đêm, bão dữ thổi đến, khoảng 5 giờ sáng thì tàu chìm, khiến cho 170 thuyền nhân bị thiệt mạng, trong đó có vợ và con của MC Nguyễn Ngọc Ngạn. Chuyện hi hữu, xác của anh Ngạn nằm chồng chất với nhiều xác chết khác, nhưng có lẽ nhờ nằm sấp, và bị các xác khác nằm đè lên, nhờ thế, nước trong phổi trào ra, và từ từ anh Ngạn hồi tỉnh lại trong đống xác chết. Còn biết bao những thuyền nhân phải trải qua những giây phút kinh hoàng với cơn đói khát phải ăn cả xác người chết, đâp đầu cả người còn sống ngáp ngáp để ăn thịt, không dám kể ra ở đây. Hành trình trường chinh qua 5 quốc gia của Lý Tống (Long Trek To Freedom) được đăng trên Reader Digest... Cuộc hành trình vượt biển vĩ đại trên 2 triệu thuyền nhân này đã đánh động lương tâm, làm xúc động cả thế giới. Vì thế, nhiều tàu đã tình nguyện đến biển Đông để vớt người tỵ nạn, trong đó có tàu Đảo Ánh Sáng (Ile de Lumière), tàu Cap Anamur I, II, III,... Có lẽ trong lịch sử nhân loại, chưa có một dân tộc nào kiêu hãnh hơn dân tộc Việt Nam, sẵn sàng chấp nhận cái chết trên biển Đông để đổi lấy cuộc sống tự do. Từ đó, cả thế giới hiểu rõ cuộc sống vô cùng tàn độc dưới ách cộng sản, và đó cũng là lý do Tổng Thống Ronald Reagan đã thách thức Liên Xô: “Tear down The Wall”, có nghĩa là “hãy phá bỏ bức tường Bá Linh ngăn cách giữa Đông Đức và Tây Đức”, đã dẫn đến sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản bên Liên Xô, phân tán thành nhiều quốc gia nhỏ. Kế đến là kéo theo sự sụp đổ của cộng sản Ba Lan, Tiệp Khắc, Lỗ Ma Ni, Hungary... Nếu nói, thuyền nhân Việt Nam đã làm sụp đổ nhiều chế độ CS trên thế giới, có lẽ không sai.
Vững tin nhé anh VD, có lẽ chúng ta đang sắp chứng kiến sự sụp đổ toàn diện của chế độ CS tại chính quê hương VN của chúng ta, vì có quá nhiều chỉ dấu cho sự sụp đổ đó. Dân chán ghét chế độ CS đến tột cùng, ngày nào cũng xảy ra nhiều cuộc xuống đường biểu tình của dân. Đạo đức xã hội băng hoại trầm trọng qua hàng trăm video clips nóng như "Hôi bia Tiger ở Đồng Nai", "Bảo Mẫu hành hạ trẻ em ở Thủ Đức"... được đưa lên Youtube.com. Tuy không nói ra, nhưng ai cũng hiểu thủ phạm gián tiếp là bọn cầm quyền Hà Nội trong suốt mấy chục năm qua. Đã là con người, chẳng ai thoát được lương tâm, kể cả những tên CS. Lương tâm con người có thể bị che mờ vì quá nghèo đói, vì thiếu giáo dục, vì quá sợ hãi..., nhưng một khi nó trỗi dậy, thì chế độ CS phải cáo chung.
Làm thế nào để giật sập chế độ CS này? Đây là một câu hỏi mà đa số dân đều mong đợi có câu trả lời trong giai đoạn hiện tại này. Chế độ CS còn tồn tại vì sự quá sợ hãi của dân. Dân sợ bị đánh đập, sợ bị tra tấn, sợ bị khủng bố, sợ gia đình bị liên lụy... thì những tên CS cũng có những nỗi lo sợ y chang như dân thôi, nếu: "hình ảnh, chức vụ, địa chỉ, điện thoại và hình ảnh vợ, con của chúng cũng bị đưa lên trên internet và các trang mạng khác copy về trang của mình." Bảo đảm với quý vị, bọn này sẽ chùng tay ngay, chẳng dám độc ác như xưa nữa. Đơn giản thôi, vì khi ra đường, bọn chúng và gia đình chúng như ở ngoài ánh sáng, dân ở trong bóng tối, dân có điều kiện để rình rập, canh chừng mỗi bước đi của chúng và gia đình chúng. Thế là chúng ta đã huy động được sức mạnh của toàn dân. Dân là nước đưa thuyền đi, dân cũng là nước nổi sóng làm lật thuyền, khi chúng ta biết tận dụng được sức mạnh của toàn dân.
Anh chết đi để lại sự thương tiếc cho bao người, nhưng vẫn có một người mang nick canhsat_khuvuc_paothoc, post bài ký tên "Vietnam Interpol", chụp cho anh cái mũ du đảng (gangster) đã làm tôi phì cười. Phì cười vì những lời lẽ vu khống vô căn cứ, cho rằng anh đang chống lại quê hương, và tôi cũng chẳng buồn phải trả lời, biện hộ cho anh. Mới đầu, khi đọc xong, tôi khinh bỉ bài viết đó, nhưng nghĩ lại, cảm thấy thương hại. Biết đâu anh ta cũng là một nạn nhân bị đầu độc bởi chế độ CS dã man này.
Thưa anh VD, anh chưa chết đâu anh (copy ý của nhạc sĩ Trần Thiện Anh), anh vẫn sống mãi trong lòng dân Việt. Anh chưa từng đi lính, nhưng khi nhìn hình ảnh anh bận đồ lính, tôi thấy trong anh, hình ảnh thật sự của một anh lính VNCH. Xin cho tôi nói lời cảm ơn anh, cảm ơn những anh lính VNCH, ít ra đã cho tôi hưởng được đôi chục tuổi xuân trọn vẹn, mà tôi xem đó là thiên đường.
22/12/2013
Mylinhng@aol.com
http://freevietnamnow.blogspot.com
(http://freevietnamnow.blogspot.com/2013/12/viet-dung.html)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Phản Hồi