lundi 28 janvier 2013

Nhật ký chuyện Lê Anh Hùng - Hành trình tìm bạn

Bùi Thị Minh Hằng - Ngày 25 tháng 1 năm 2013: 3 giờ sáng tôi chui ra khỏi giường và 4 giờ quyết định lên đường về Hà Nội để cùng mọi người tìm đến nơi bọn bất lương đang giam giữ Lê Anh Hùng bằng một âm mưu khốn nạn.
Trong đầu tôi từ đêm qua chỉ ngổn ngang những hình ảnh của 5 tháng trong hang sói và tôi luôn miệng lầm rầm đọc kinh cầu nguyện cho đứa em đáng thương đang nằm trong tay lũ ác quỷ mất hết tính người kia.
Lại một chuyến xe đêm với những con người lam lũ nghèo khổ - Có người còn nhận ra tôi vì hôm trước đi Văn Giang tôi cũng đi chuyến xe sớm thế này.
Xuống bến xe khách trời còn chưa sáng. Gọi mọi người lúc này thì ngại quá, vì đã hẹn 7 giờ mà vì mình lo lắng không ngủ được nên đi sớm quá. 
Đành đứng tại bến xe mà chờ vậy. Trời lạnh tê tái, lại còn mưa phùn lâm thâm nên hàng quán đóng cửa hết. Chỉ vài người xe ôm đón khách chuyến sớm. Họ mời mãi vì chẳng có khách khứa gì, nhưng mình có đi đâu đâu, thấy thương họ quá. 
Chờ đến hơn 6 giờ mới dám nhá máy cho một em. Lúc này nó mới dậy nên phải chờ thêm cả nửa tiếng sau nó cũng mới ra đón 
Mình không dám thúc giục mọi người, nhưng trong thâm tâm mình bồn chồn lo lắng và chỉ mong mọi người đi thật nhanh vào chỗ Lê Anh Hùng. Càng sớm chừng nào sẽ càng hay chừng đó. 
Phải cho những người giam giữ Lê Anh Hùng biết rằng họ không được hại cậu ta theo âm mưu của những kẻ tội đồ vô nhân tính kia. 
Lòng vòng đi đón từng người, rút cục cũng gần 8 giờ sáng mới rời Hà Nội sau khi ghé ăn sáng và mua bán một túi quà mang cho em. 
Để mấy bác cháu anh em ngồi ăn phở, mình đi tìm cửa hàng tạp hóa mua đồ ngay gần khu "Làng Sinh Viên". Cứ theo kinh nghiệm lúc mình trong trại mà lựa chọn những thứ đồ mà mình cho là phù hợp hoàn cảnh ở TÙ.
Xe lăn bánh rời Hà Nội đi về hướng Trúc Sơn- Ba Thá... Chưa ai biết đường đi, nên cứ theo địa chỉ đã thông báo của công an mọi người đăng lên mà vừa đi vừa hỏi. 
Vào đến thị trấn Chúc Sơn thì loanh quanh "lạc đường". Lúc này gọi điện cho Lê Dũng vì cậu ấy "thổ dân" vùng này. Lê Dũng một mình một xe đã ngồi chờ sẵn ngay đầu thị trấn Chúc Sơn và thật may khi xe của anh chị em vừa đi qua Lê Dũng đã phát hiện nên cũng gọi ngay cho cả đoàn quay lại để hợp nhau lại.
Thống nhất nhanh ý kiến xong, cả 2 xe lên đường. Lê Dũng đúng là "tác phong chuyên nghiệp" Mặc dù vừa đám cưới xong và "bỏ" cô vợ ốm nằm nhà một mình, cậu chàng rất vui vẻ và nhanh nhẹn trước tình thế của anh em đồng đội.
Vào càng sâu đến chỗ họ giữ Lê Anh Hùng thì luôn cả Lê Dũng cũng không còn làm tốt vai trò "thổ dân" nữa... Bắt đầu lạc nhau. Rồi lạc cả đường... loanh quanh cứ đi rồi lại quay đầu, cuối cùng cũng phải hỏi đến nơi. Hóa ra nó nằm ngay cái chỗ đã đi qua rồi mà không biết.
Mọi người bảo nhau chưa vào vội mà chạy vòng vòng bên ngoài quan sát. 
Phải công nhận rằng từ ngày bị chính quyền coi là PHẢN ĐỘNG và "những thế lực thù địch" thì anh chị em ai cũng "trưởng thành" để có thể thích nghi với tên gọi và yêu cầu.
Xe chưa dừng, mình phát hiện ra ngay những khuôn mặt rất đặc thù... và rất nhanh cả hai bên đều như "phát hiện đối thủ".
Xe mình đậu bên ngoài cùng vài người. Còn xe Lê Dũng- Lã Dũng cùng bác Việt Anh vào trong trại trước hỏi thăm...
Tranh thủ đi loanh quanh khu trại bảo trợ để quan sát và ghi nhận "địa hình", vừa tranh thủ "tác nghiệp" vòng ngoài... 
Lúc này các âm binh của đảng bắt đầu kéo nhau đến quanh khu vức con đường dẫn vào trong trại. 
Thật nực cười... Trên cái đất nước dở điên dở dại này có bao nhiêu cái trại kiểu này? Có ở đâu mà phải cắt cử công an xã và an ninh canh chừng từ ngoài vào trong thế này không? Khi chúng tôi đứng tận bên ngoài đường quốc lộ, cách cổng trại vài trăm mét thì đã thấy liên tục những kẻ mặc quần áo dân phòng cầm dùi cui chạy ngược lên, rồi xuôi xuống nghe chừng tấp nập, khẩn trương lắm. Với kinh nghiệm của gần một năm qua liên tục bị đeo bám tôi chẳng khó khăn gì mà "phách vị" lực lượng không phải của Nhân Dân. 
Chừng 20 phút thì đoàn vào trước gọi điện ra. Lúc này tôi và mọi người còn lại mới vào.
Vẫn để cho nhóm "Người cao tuổi" nói chuyện với giám đốc và phó giám đốc trung tâm. Tôi ngồi ngoài sân lẫn vào bên cạnh những người bệnh tật và quan sát họ. Ở đây họ gọi bằng cái tên TRẠI BẢO TRỢ XÃ HỘI 2.
Nơi đây họ nuôi dưỡng những người bị bệnh tâm thần nhẹ, những người lơ ngơ mà chủ yếu là neo đơn, không nơi nương tựa... Chẳng ai trong số họ giống như Lê Anh Hùng.
Quan sát rộng hơn cả hàng ngũ lãnh đạo, nhân viên của cái trung tâm này thì tôi thấy: Nếu như họ nhốt Lê Anh Hùng vào đây để chữa bệnh "tâm thần" cho Lê Anh Hùng trong khi anh đang làm việc trong một công ty và có những bài viết, bài dịch như mọi người đều biết, thì chắc chắn rằng cái bọn dám "điều trị" cho Lê Anh Hùng phải đem mà xích chân xích tay chúng nó rồi chữa chạy bằng những BIỆT DƯỢC mới mong chúng nó được gọi là "người bình thường". 
Trong khi đứng ngoài sân, tôi cũng tranh thủ bấm vài kiểu ghi lại sự "mẫn cán" của một bọn tâm thần có chỉ đạo đang lảng vảng quanh chỗ chúng tôi...
Một lúc thì nghe Lã Dũng lớn tiếng bên trong. Tôi tiến đến gần xem chuyện gì thấy mọi người đang tranh luận gắt gao. 
Tay giám đốc và phó giám đốc cứ bám lấy một luận điệu thật khó mà chấp nhận rằng: Chúng tôi chỉ giữ anh Hùng theo yêu cầu của cấp trên và cả đơn đề nghị của Mẹ anh ấy.
Khi mọi người hỏi rằng: Những thủ tục văn bằng đó đâu thì họ không đưa ra được bất cứ thứ gì. 
Mọi người lại hỏi rằng: các anh có hiểu luật pháp không? Mẹ anh Hùng làm sao có quyền làm đơn đề nghị mà các anh dám đưa một người đang làm việc, đang viết sách, không có hành vi gây nguy hiểm cho xã hội và chưa được kết luận giám định vào những nơi này? 
Hầu hết các câu chất vấn họ đều không thể trả lời.
Lã Dũng bắt đầu phát bực hỏi: Thế các anh có nghĩ rằng chính bà Mẹ Lê Anh Hùng mới bị tâm thần không? Họ im.
Đứng bên ngoài cũng không thể nào lọt tai với những cái lý cùn của họ. Mang danh giám đốc, phó giám đốc một trung tâm, hẳn là nơi này cũng phải thường xuyên tiếp xúc với khách khứa đến thăm hay những đoàn tài trợ hoặc tổ chức này, phái đoàn kia... Nhưng xem ra bọn họ đều là những kẻ vô cùng dốt nát đần độn. Họ chỉ biết làm việc theo "chỉ đạo" của cấp trên mà họ không động não để biết rằng cái thứ cấp trên chỉ đạo họ làm sai thì chỉ toàn những cái đầu đặt trên cái ghế hoặc hơn chút là cái gáo dừa được nhồi mạt cưa.
Không kềm nổi bức xúc tôi liền tiến vào. Họ muốn ngăn cản tôi nên mấy lần đều gạt tôi ra. Xong tôi quyết phải chen vào mà nói cho tròn vành rõ chữ với cái loại cứ "cò quay cãi cùn".
Tôi nói: Tôi xin lỗi. Tôi là người thân của Lê Anh Hùng.
Tôi biết rằng trại các ông chỉ là nơi nhận giữ anh ta... 
Nói đến đây tên phó trung tâm vội chộp lấy câu nói như cứu cánh. Ông ta nói lớn giọng: Đúng rồi, ở đây chúng tôi chỉ làm nhiệm vụ giữ theo chỉ đạo của cấp trên, giữ theo quyết định của sở lao động thương binh xã hội và có đơn đề nghị của người nhà.
Tôi nói: Vậy tôi hỏi các anh nhé: Nếu có người đưa quả lựu đạn rút chốt hay mấy bánh heroin các anh cũng giữ à? 
Tay giám đốc giãy nảy lên nói: Chị không thể so sánh thế, ai lại so người với những thứ đó. 
Tôi bảo hắn: Thế các ông làm cán bộ thì đã hiểu luật pháp chưa? Các ông thấy trường hợp Lê Anh Hùng bị đưa vào có đúng và đầy đủ thủ tục chưa? Vậy tại sao các ông dám nhận? Ai chỉ đạo các ông? Bây giờ chỉ đạo ông nằm vào bánh xe tăng ông cũng nằm à? Còn nếu các ông nói đúng Lê Anh Hùng bị tâm thần thì các ông làm kết luận để nếu cậu ấy có GIẾT NGƯỜI thì sẽ không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật..."
Toi thông báo cho các ông biết rằng tôi sẵn sàng tài trợ đón bác sĩ ngoại quốc đủ trình độ và uy tín để khám và giám định, sau đó mới kết luận về tình hình sức khỏe của Lê Anh Hùng.
Hiện nay các ông đã có kết luận chưa mà dám giữ người? 
Tôi điên tiết làm một thôi một hồi cho hả giận. Rồi tôi rút trước để các bác kia tiếp tục... Tôi còn kịp quan sát cho đến lúc ấy mặt 2 vị "nãnh đạn" bắt đầu xụ xuống, xám như đổ chàm và đương nhiên chẳng còn cái vẻ "hung hăng" ban đầu. Có lẽ nếu họ không có vấn đề về tâm thần thì họ đủ tỉnh ra mà nhận thấy rằng họ sẽ phải "tránh xa" vụ MƯỢN TAY GIẾT NGƯỜI này. 
Phải khẳng định rằng bọn họ đã bị chỉ đạo trong mọi vấn đề mà làm sai nguyên tắc cũng như mất hết tình người. Họ thừa biết điều đó vì trước khi chúng tôi lên trại đã có anh chị em gọi điện hỏi thăm về nội quy thăm gặp thì chính họ đã trả lời CHỈ CẦN CMND.
Vả lại người bện thì lý gì mà lại không cho thăm gặp? Có phải tội phạm đâu? Bệnh nhân trong trại còn khoe với chúng tôi rằng họ sắp về ăn Tết với gia đình nữa mà... 
Có lẽ ông giám đốc nơi đây hoặc là đồng lõa với những kẻ muốn sát hại Lê Anh Hùng, hoặc giả ông ta chưa tỉnh ra để nhận biết ông ta đang bị một thế lực tôi phạm lừa bằng một "chỉ thị từ cấp trên" để rồi mượn bàn tay ông ta GIẾT NGƯỜI BỊT KHẨU.
Và như thế bọn bất lương kia coi như phủi tay vì đã "tiêu diệt" Lê Anh Hùng bằng một trò "giả nhân giả nghĩa" vô cùng tàn độc là "Đưa đi chữa bệnh không mất tiền tại trung tâm bảo trợ xã hội" được nhà nước tài trợ lo lắng, nhưng rõ ràng hoàn toàn do bàn tay tội ác của công an - an ninh hay nói rõ hơn là của tập đoàn tội ác, một liên minh ma quỷ từ trong ra ngoài. 
Còn tiếp: Hé mở những tình tiết vụ việc 
CHUYẾN XE ĐÊM VỚI NHỮNG CON NGƯỜI LAO KHỔ 
CON ĐƯỜNG ĐI ĐẾN NƠI GIAM LÊ ANH HÙNG 
GẬP GHỀNH CON ĐƯỜNG TRANH ĐẤU CHO TỰ DO 
LỐI VÀO TRẠI ĐÃ CÓ "BỌN TÂM THẦN " PHỤC SẴN 
LÊ ANH HÙNG- NGƯỜI BẠN CỦA CHÚNG TA ĐANG Ở NƠI ĐÂY 
AN NINH XÃ ĐI "BẢO VỆ BỆNH NHÂN TÂM THẦN" 
THẬT "KHANG TRANG" NHƯNG VỚI LÊ ANH HÙNG LÀ NHẦM ĐỊA CHỈ NHÁ! 
BƯỚC CHÂN ĐI TÌM ĐỒNG ĐỘI 
PHƯƠNG TIỆN "ĐÓN ĐOÀN" 
NHÀN HẠ TRONG TRẠI TÂM THẦN 
CHIẾC XE NÀY ĐƯA MẸ LÊ ANH HÙNG CÙNG 3-4 
AN NINH "ÁP TẢI" LÊN TRUNG TÂM HOÀN THÀNH 
"THỦ TỤC" SAU MỘT NGÀY BẮT CÓC GIAM GIỮ LÊ ANH HÙNG

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire

Phản Hồi