Như Hà (Danlambao)
- Nhân bàn về việc sửa đổi hiến pháp do nhà nước CSVN đang phát động
nhân dân góp ý cho việc sửa đổi hiến pháp, sau khi đọc kỹ toàn bộ dự
thảo hiến pháp, tôi thật sự kinh ngạc, khi phát hiện thấy bộ hiến pháp
này mang dấu ấn của bộ luật thời phong kiến, hơn là bộ hiến pháp thời
hiện đại. Có chăng ngôn ngữ, câu từ được che đậy nhằm “mị dân” rất tinh
vi, khéo léo. Nhưng cho dù sự che đậy có khéo léo, tinh vi đến đâu, nếu
mọi người tinh ý, chịu khó nghiền ngẫm, sẽ chẳng mấy khó khăn để phát
hiện ra những điều nghịch lý.
Điều làm tôi ngạc nhiên là tại sao với một bản văn có tính chất đặc
biệt quan trọng, liên quan đến vận mệnh của cả dân tộc như vậy, mà cho
đến nay đã mấy chục năm, chưa có ai chuyên tâm phân tích, để phát hiện
ra những điều nghịch lý như vậy! Những nhân sĩ trí thức, những luật sư
có tầm học vấn và nghiên cứu luật của nhiều thế hệ trong và ngoài nước,
tại sao lại ít quan tâm đến điều này trong một thời gian dài? Chí ít
ngoài hiến pháp 1946, còn lại hiến pháp từ năm 1959 cho đến hiến pháp
sửa đổi 1980, 1992 và bây giờ là hiến pháp sửa đổi 2013, đều không để ý.
Phải chăng phát hiện của tôi có tính chủ quan, áp đặt, hay quá ghét
đảng mà vu khống chăng ?
Mong rằng, sau khi tôi xin nêu lên những ý kiến có tính chất cá nhân, sẽ được mọi người góp ý phản biện, hầu làm sáng tỏ những vấn đề trên.
Để mọi người tiên theo dõi và so sánh, tôi xin khái quát sơ lược bản
chất và sự khác biệt của hai thể thức lập hiến pháp vẫn đang tồn tại
trên thế giới.
Trước hết là bàn về hiến pháp dân chủ. Hiến pháp dân chủ được
các thành phần ưu tú (không phân biệt đẳng cấp, tuổi tác, giới tính,
chính trị, văn hóa...) trong xã hội soạn ra và do người dân toàn quyền
quyết định thông qua việc trưng cầu dân ý, bao gồm ba yếu tố quan trọng
được tóm tắt sau đây:
Hiến Pháp dân chủ. Những yếu tố quan trọng.
Yếu tố thứ nhất đồng thời cũng quan trọng nhất đó là yếu tố con người.
Yếu tố con người là yếu tố chủ đạo, là cái gốc của mọi vấn đề được nêu
trong hiến pháp. Vì vậy, chương đầu tiên cuả hiến pháp phải nêu về
quyền, nghĩa vụ con người và quyền nghĩa vụ của công dân.
Điều đầu tiên của chương này phải nói về quyền cơ bản và thiêng liêng
nhất, đó là quyền con người. Vì quyền con người là hạt nhân, là nền tảng
cuả xã hội. Xem nhẹ quyền con người thì mọi vấn đề khác trong hiến
pháp, nếu không trở lên vô nghĩa, thì cũng chỉ là hình thức, là dối trá
bịp bợm mà thôi.
Quyền và nghĩa vụ công dân cũng vậy, hiến pháp được coi như là một khế
ước xã hội. Ngoài các quyền, công dân phải có nghĩa vụ thực hiện các cam
kết ghi trong khế ước, để cùng nhau thực hiện. Quyền lợi luôn phải đi
đôi với nghĩa vụ mà bất cứ công dân nào cũng phai thực hiện (chúng ta
cần lưu ý quyền con người khác với quyền công dân).
Yếu tố thứ hai cũng rất quan trọng là việc lập lên bộ máy nhà nước. Bộ
máy nhà nước là loại hình công cụ có tính đặc thù, có chức năng quản lý
và điều hành xã hội. Bản chất và vai trò của bộ máy nhà nước dân chủ,
được xác định do dân lập nên bằng hai cách. Một là bầu trực tiếp (phổ
thông đầu phiếu). Hai là ủy quyền đaị diện (thông qua đại biểu quốc
hội).
Bộ máy nhà nước này hoạt động được đều do tiền của của dân đóng thuế,
bỏ tiền ra thuê họ làm công. Vì vậy bộ máy nhà nước này do dân lập nên,
hưởng tiền lương của dân trả, thì phải vì dân mà phục vụ.
Một điều được xác định là vai trò của bộ máy nhà nước là yếu tố rất quan
trọng, có chức năng quản lý và điều hành xã hội, lại nắm trong tay
quyền lực và tài sản xã hội, rất dễ lạm quyền, lợi dụng quyền lực câu
kết với nhau để giành lợi ích riêng. Nếu không có biện pháp chế tài,
phân chia và giảm bớt quyền lực, bộ máy nhà nước này rất dễ sinh biến.
Cái công cụ phục vụ dân này, nếu có cơ hội sẽ tiếm quyền để trở thành
bộ máy cai trị, bóc lột nhân dân.
Vì vậy, để tránh cho việc lạm quyền, sinh biến trên, bộ máy nhà nước sẽ
được hiến pháp qui định, cơ cấu thành ba cơ quan chủ yếu là lập pháp,
tư pháp và hành pháp. Các cơ quan này đươc phân công có chức năng khác
nhau và hoạt động độc lập, kiểm tra và giám sát lẫn nhau (thường gọi là
tam quyền phân lập).
Với tầm quan trọng của yếu tố này, thì chương hai của hiến pháp sẽ là
các điều qui định cho việc việc lập nên bộ máy nhà nước. Trong đó phải
nhấn mạnh việc các nghành như tư pháp, quân đội, cảnh sát là phi chính
trị, phi đảng phái.
Yếu tố thứ ba mới là các chương, điều của hiến pháp nói về các lĩnh vực
quân sự, chính trị, an ninh, kinh tế, văn hóa... Tuy vấn đề địa chính
trị rất quan trọng, nhưng các yếu tố trên đã thể hiện quyền làm chủ của
nhân dân, thì vấn đề lựa chọn thể chế chính trị dân chủ đa đảng là đương
nhiên. Hiến pháp dân chủ cũng qui định lĩnh vực quân sự, an ninh,
thanh tra... phải tuân thủ hiến pháp, phục vụ nhân dân và phi đảng phái,
nhằm bảo vệ tổ quốc, ổn định trật tự xã hội và nâng cao chất lượng đời
sống nhân dân.
Bộ luật của nhà nước phong kiến. Triều đại nhà hậu Hồ!
Đối chiếu với các yếu tố cơ bản trên của hiến pháp dân chủ, ta lấy bộ
hiến pháp của nhà nước VN, đại diện cho một vài thế lực độc tài, độc
đảng toàn trị còn xót lại trên thế giới. Ta thấy, các bộ hiến pháp trước
như hiến pháp 1959 và 1980 và nay là hiến pháp 1992 hay dự thảo hiến
pháp sửa đổi 2013, hoàn toàn trái ngược, đối lập với các yếu tố của hiến
pháp dân chủ, kể cả về hình thức lẫn nội dung. Tuy đã được che đậy bằng
những câu cú, ngôn ngữ rất mị dân, nhưng nó vẫn toát lên tính công thần
cai trị, áp đặt, mệnh lệnh một cách rất tinh vi, lắt léo, phức tạp.
Bấy lâu nay, người ta chỉ chú mục vào công kích gay gắt cái điều 4 mà
không biết, toàn bộ bản hiến pháp năm 1992 và bây giờ là hiến pháp sửa
đổi 2013, đều thể hiện bản chất luật pháp của một nhà nước phong kiến
thời hiện đại.
Thay vì coi đất nước là của nhân dân. Đảng CSVN đã dùng xảo thuật ngôn
ngữ, biến những điều quan trong nhất trong hiến pháp, nhằm chiếm đoạt
đất nước, từ đất đai, của cải cho đến con người là của riêng “thiên tử”
là đảng CSVN. Dùng luật pháp như một thứ công cụ, để cai trị và đàn áp
nhân dân, như một nhà nước phong kiến trước đây
Chúng ta hãy xem phần mở đầu hiến pháp, một bộ luật quan trọng bậc nhất
của quốc gia mà không đề cao vai trò con người, vai trò nhân dân, mà lại
đề cao vai trò cá nhân, lãnh tụ. Chúng ta hãy xem những dòng sau "...Từ
năm 1930, dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam do Chủ tịch Hồ
Chí Minh sáng lập và rèn luyện, nhân dân ta tiến hành cuộc đấu tranh
cách mạng lâu dài, đầy gian khổ, hy sinh, làm Cách mạng tháng Tám thành
công. Ngày 2 tháng 9 năm 1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc Tuyên ngôn độc
lập, nước Việt Nam dân chủ cộng hòa ra đời".(hết trích)
Khi dùng câu chữ (dưới), chứng tỏ đảng đã miệt thị, coi nhân dân như tôi
đòi, ngu muội, cho đến việc đề cao công lao một người. Có khác gì là
khẩu khí của một thiên tử thời phong kiến “...Trẫm được mệnh trời ban cho trọng trách dìu dắt muôn dân qua cảnh lầm than...”
Ngay cả vấn đề lịch sử cũng bị lạm dụng xuyên tạc. Từ năm 1930 cho đến
năm 1945, Đảng CS chỉ là một trong nhiều tổ chức cách mạng VN hoạt động
chống thực dân Pháp, chứ không phải duy nhất. Cuộc cách mạng tháng 8 năm
1945 cũng vậy, do mặt trận Việt Minh với nhiều thành phần đảng phái
chính trị, xã hội tham gia. Tuy không thể phủ nhận công đầu thuộc về
đảng CS, nhưng sư thật lịch sử không thể bị bóp méo, kể công nhằm giành
riêng cho mình cái quyền lãnh đạo nhà nước và xã hội.
Từ tư tưởng khai quốc, công thần, tự đề cao và đặt vai trò cá nhân lên
trên hết, thông qua phần mở đầu hiến pháp, đảng CSVN đã có ý nhấn mạnh
công lao, nhằm xác định vai trò “thiên tử” của HCM, ông vua của triều
đại nhà hậu Hồ (Có tư liệu dẫn chứng ông HCM có gốc gác họ Hồ).
Để chứng tỏ kẻ kế thừa ngôi báu là đảng CSVN, hậu duệ của ông HCM, họ đã đưa phần I - CHÍNH TRỊ
là phần nền tảng quan trọng nhất lên phần đầu. Ngoài điều 1 xác định sự
toàn vẹn lãnh thổ, chúng ta hãy phân tích các điều như sau:
"Điều 2 (sửa đổi, bổ sung Điều 2)
Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là Nhà nước pháp quyền xã
hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân. Tất cả quyền lực
nhà nước thuộc về nhân dân mà nền tảng là liên minh giữa giai cấp công
nhân với giai cấp nông dân và đội ngũ trí thức.
Quyền lực Nhà nước là thống nhất, có sự phân công, phối hợp, kiểm
soát giữa các cơ quan Nhà nước trong việc thực hiện các quyền lập pháp,
hành pháp, tư pháp".
Nhận xét:
1 - Câu “Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của nhân dân, do nhân dân, vì nhân dân”.
Đã là nhà nước pháp quyền là một nhà nước phải đặt pháp luật lên trên
hết, từ cấp cán bộ lãnh đạo cao nhất, cho tới công thần có công với
nước, nếu phạm tội đều lấy pháp luật ra xét xử như người dân, thưởng
phạt nghiêm minh, không có trường hợp ngoại lệ.
Nhưng như chúng ta đã biết từ xưa tới nay, chưa có trường hợp nào những
ông quan cách mạng bị tội trước pháp luật, mặc dù tội ác của họ gây ra
không nhỏ. Hàng vạn người dân vô tôi phải chết oan trong cuộc cải cách
ruộng đất. Kẻ phải chịu trách nhiệm, chỉ nói vài lời xin lỗi và nhỏ vài
giọt nươc mắt cá sấu ra chiều đau xót lương dân, hay kẻ gây ra thảm án
trực tiếp chỉ bị giáng chức là nặng nhất và cuối cùng là huề cả làng,
lại đâu vào đấy,
Mới đây thôi, kẻ đứng đầu chính phủ cùng phe nhóm đã tham nhũng, làm
thất thoát hàng trăm nghìn tỉ đồng, đẩy đất nước đến bờ vực của sự sụp
đổ kinh tế, hàng trăm nghìn doanh nghiệp bị phá sản, hàng triệu người bị
mất việc làm, khiến cho bao gia đình phải điêu đứng, khốn khó. Nếu
chiểu theo luật pháp thì ông thủ tướng, tội nhẹ nhất cũng phạm vào khoản
2 điều 285 “Tội thiếu trách nhiêm gây hậu quả rất nghiêm trọng” với
khung hình phạt có nể nang cũng phải 3 năm ngồi bóc lịch. Tội như vậy
mà một dân biểu dám can đảm đứng lên chỉ xin đề nghị ngài thủ tướng từ
chức thôi còn khó, thì thử hỏi như vậy có phải là nhà nước pháp quyền
không?
Hãy xem nhà nước dân chủ pháp quyền như Thái Lan, như Ý chẳng hạn. Cái
tội của ông thủ tướng Thaksin Shinawatra và ông Berlusconi, so với các
quan cộng sản VN vào loại tép riu, chỉ đáng bị khiển trách chứ chưa đến
mức bị kỷ luật. Vậy mà họ phải chịu sự xét xử của pháp luật một cách
công bằng như thứ dân. Đó mới là nhà nước pháp quyền thực sự.
Vì vậy, thực tế những gì người dân chứng kiến bao năm qua, ở VN làm gì
có nhà nước pháp quyền?Làm gì có ai là của dân, có ông cán bộ nào do dân
trực tiếp bầu lên đâu và thử hỏi có ông bà đảng viên nào dám trung thực
nói là tôi làm viên chức nhà nước, rồi mua quan bán chức là vì dân? Tất
cả chỉ là khẩu hiệu mị dân mà thôi!
Vì vậy, bản chất của câu nói trên là phải hiểu như sau mới đúng thực tế:
- Pháp quyền được nhà nước làm ra để dành riêng của nhân dân.
- Do nhân dân ngu dốt, dễ cai trị, lên phải lấy pháp quyền làm phương tiện để đục khoét, bóc lột.
Vì nhân dân lúc nào cũng có tư tưởng chống đối, lên phải lấy pháp quyền làm công cụ để đàn áp, trừng trị.
2 - "Tất cả quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân mà nền tảng là liên
minh giữa giai cấp công nhân với giai cấp nông dân và đội ngũ trí thức.
Quyền lực Nhà nước là thống nhất, có sự phân công, phối hợp, kiểm
soát giữa các cơ quan Nhà nước trong việc thực hiện các quyền lập pháp,
hành pháp, tư pháp".
Ở đây chúng ta thấy họ đã mập mờ đánh tráo khái niệm giữa quyền lực nhân
dân và quyền lực nhà nước. Thực ra Bộ máy nhà nước chỉ là công cụ, tự
thân nhà nước không có quyền lực, mà quyền lực thuộc về người làm chủ là
nhân dân.
Nhân dân tạo dựng lên bộ máy nhà nước là một thể thống nhất, mà nền tảng
là liên minh giữa các thành phần, giai cấp trong xã hội. Hiến pháp phải
qui định, các bộ phận cấu thành tạo nên bộ máy nhà nước, ngoài việc vận
hành theo chức năng và hoạt động độc lập, các cơ quan nhà nước phải
kiểm soát và giám sát lẫn nhau, nhằm chia xẻ và giảm bớt quyền lực.
Tránh cho việc các đảng phái, các nhóm lợi ích, nằm trong hệ thống nhà
nước, lợi dụng câu kết với nhau, tạo nên quyền lực nhà nước để thâu tóm
và chi phối, điều khiển các cơ quan công quyền, phục vụ cho lợi ích của
riêng họ. Thực tế đã kiểm chứng, cái quyền lực nhà nước này đều do đảng
nắm giữ, chưa bao giờ thuộc về nhân dân.
"Điều 3 (sửa đổi, bổ sung Điều 3)
Nhà nước bảo đảm và phát huy quyền làm chủ của nhân dân, thực hiện
mục tiêu dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh, mọi người có
cuộc sống ấm no, tự do, hạnh phúc, có điều kiện phát triển toàn diện".
Nhận xét: Đã là quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân (điều 2) thì
hà cớ gì nhà nước lại có quyền đảm bảo và phát huy quyền làm chủ của
nhân dân. Nhân dân đã làm chủ rồi, thì hiến pháp sẽ đảm bảo và phát huy
quyền làm chủ của nhân dân. Nhà nước chỉ là công cụ, thì làm sao đảm bảo
và phát huy được quyền làm chủ của nhân dân?
Rõ ràng, điều 3 không những mâu thuẫn với điều 2, mà còn chứng mính là
quyền lực nhà nước thuộc về nhà nước, chứ không thuộc về nhân dân. Đây
là sự lập lờ đánh lận con đen, đánh tráo khái niệm, tiếm quyền .
"Điều 4 (sửa đổi, bổ sung Điều 4)
1. Đảng Cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân,
đồng thời là đội tiên phong của nhân dân lao động và của dân tộc Việt
Nam, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao
động và của cả dân tộc, lấy chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh
làm nền tảng tư tưởng, là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội.
2. Đảng gắn bó mật thiết với nhân dân, phục vụ nhân dân, chịu sự giám
sát của nhân dân, chịu trách nhiệm trước nhân dân về những quyết định
của mình.
3. Các tổ chức của Đảng và đảng viên hoạt động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật".
Nhận xét:
Điều 4 là điều gây tranh cãi nhiều nhất trong dư luận suốt nhiều năm
qua. Thực chất nếu tạm cho là không có điều 4, thì nội dung của bản hiến
pháp cũng chẳng có thay đổi gì nhiều. Vì trên danh nghĩa đảng CSVN
không đóng vai trò tham gia trực tiếp nhà nước. Đây là vấn đề phi lý
nhất, đảng lãnh đạo, nhưng lại không có tính chính danh, vì không tham
gia quản lý điều hành trực tiếp nhà nước. Nên không những đảng không
chịu trách nhiệm trước pháp luật (trong hiếp pháp cũng không thấy có
điều khoản nào qui định về các hoạt động của đảng), mà pháp luật cũng
không có quyền trị tội đảng nếu đảng làm sai.
1- "Lấy chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư
tưởng" - Có khác gì khẳng định đảng coi Max-Lenin là thiên triều và kế
thừa triều đại HCM
2. Đảng gắn bó mật thiết với nhân dân, phục vụ nhân dân, chịu sự giám
sát của nhân dân, chịu trách nhiệm trước nhân dân về những quyết định
của mình
Những câu khẩu hiệu có tính xáo ngữ, thực tế trái ngược với những điều
họ nêu ra, đảng chưa bao giờ gắn bó mật thiết với nhân dân, lợi ích của
đảng đối nghịch với lợi ích nhân dân, của dân tộc, nên không có việc
đảng phục vụ nhân dân.
- Chưa bao giờ nhân dân có một tổ chức nào đại diện cho nhân dân, để
được giám sát các hoạt động của đảng bằng bất kỳ hình thức nào. Mà
ngược lại, nhân dân luôn chịu sự giám sát của đảng, do đảng đề phòng, lo
sợ dân lật đổ.
Từ trước tới nay, từ khi nắm quyền lãnh đạo cai trị, trong cả quá trình
dài, ta thấy đảng là một tổ chức hết sức vô trách nhiệm với dân, coi lợi
ích đảng hơn lợi ích của dân tộc. Các quyết định của họ dù có sai trái
và thực tế sai nhiều hơn đúng, nhưng chưa bao giờ nhân dân thấy họ thể
hiện sự chịu trách nhiệm, ngoài việc mới đây ông TBT, xin chịu trách
nhiệm với dân, với mấy câu xin lỗi là hình thức chịu trách nhiêm cao
nhất.
Việc đưa đảng CSVN vào điều 4 là có chủ ý với hai mục đích:
- Một là thực hiện tính kế thừa cha truyền con nối, theo truyền thống
phong kiến. Đảng CSVN là do ông HCM sáng lập và lãnh đạo. Công lao của
ông đã được xác định qua phần “lời nói đầu”. Vì vậy ông được tôn thờ và
trở thành một vị vua của một triều đại theo phong cách mới, lớp hậu duệ
sau này (trong đảng CSVN) của ông phải được thừa kế.ngài vàng là điều
đương nhiên
- Hai là hợp pháp hóa vai trò là “lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã
hội”. Đã là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội, thì xã hội phải nuôi
đảng, trả lương lãnh đạo cho đảng, điều mặc nhiên xã hội phải thừa nhận.
Tóm lại, đảng CSVN là thế lực “siêu nhà nước”quyền lực đứng trên pháp
luật như bản chất của nhà nước phong kiến, Điều 4 cũng là điều kết thúc
các điều quan trọng nhất. Đồng nghĩa với việc khẳng định lại vai trò
lãnh đạo nhà nước mà điều 2,3 đã nêu trên.
Nhận xét chung: Bản sửa đổi hiến pháp 2013, nhìn chung về bản
chất không có gì thay đổi nhiều. Những điều khoản quan trọng như điều
2,3,4, tuy có thay đổi, thêm thắt chút ít cho dịu lòng dân, nhưng cơ bản
đảng vẫn nắm quyền lãnh đạo, quyền lực nhà nước vẫn tập trung thống
nhất, các lực lượng vũ trang vẫn tuyệt đối trung thành với đảng, nhà
nước và sau cùng mới trung thành với nhân dân. Các quyền cơ bản của nhân
dân vẫn được gắn theo cái đuôi nhưng... phải tuân theo pháp luật.
Tuy nhiên chúng ta cũng phải ghi nhận có một vài thay đổi nho nhỏ. Đó là
việc đưa quyền công dân từ điều V của hiến pháp 1992, lên điều II của
hiến pháp sửa đổi lần này và trong chương kinh tế, giáo dục... khoản 1
điều 54, đã bỏ thành phần kinh tế nhà nước là chủ đạo. Đó là hai điểm
sáng đáng chú ý. Còn lại những điều khác, như điều 21 (mới) "Mọi người
có quyền sống". Sau gần 70 năm bây giờ mới được đảng thừa nhận một cách
cụt lủn, gượng ép.
Điều 120 (mới) về hội đồng hiến pháp, vẫn dưới sự lãnh đạo của đảng thì chỉ tốn cơm gạo của dân mà thôi.
Có một số điều đặc biệt đáng chú ý khác, đó là vẫn như các bộ hiến pháp
trước đây, hiến pháp sửa đổi lần này còn nhiều bất cập, những điều khoản
quan trọng cố tình bị lãng quên, như qui định về luật, về quốc phòng,
về an ninh, tư pháp...
Hiến pháp là một văn bản gốc, tạo ra bộ khung pháp lý, qui định cho luật
và văn bản khác được soạn thảo trong phạm vi hiến pháp, vì vậy phải có
các điều khoản qui định về luật, các văn bản về luật và dưới luật, việc
đề ra thời hạn làm luật phải qui định cụ thể, rõ ràng, nhằm tránh tình
trạng chưa cần ra luật đã rơi vào tình trạng vi hiến. hoặc cố tình
treo, nợ luật như hiện nay.
Ví dụ: Điều 26 (sửa đổi, bổ sung Điều 69)
"Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, được thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình theo quy định của pháp luật".
Như vậy pháp luật đã tiếm quyền “lấn sân” hiến pháp và hiến pháp lại phải “ăn theo” pháp luật
Hay khoản 2 điều 59 ghi: "Ngân sách Nhà nước là thống nhất gồm ngân
sách Trung ương và ngân sách địa phương. Thu chi ngân sách Nhà nước được
thực hiện theo quy định của pháp luật".
Phần thu chi ngân sách là phần quan trọng nhất lại do pháp luật qui
định, vậy thì pháp luật lại “qua mặt” hiến pháp, hay hiến pháp chỉ làm
nhiệm vụ tâng bóng, cho pháp luật sút bóng chăng?
Kết luận:
Để kết thúc phân viết này tôi xin có đôi lời kết luận ngắn gọn như sau:
Thông qua toàn bộ nội dung hiến pháp 1992 sửa đổi 2013, cho thấy đảng
CSVN là đại diện của một nhóm lợi ích, là lực lượng lãnh đạo nhà nước
và xã hội, nấp sau nhà nước nắm mọi quyền lực trong toàn xã hội như
hiện nay. Họ là người soan ra hiến pháp, hiến pháp là công cụ để cai trị
và bảo vệ lợi ích của họ như chúng ta đã thấy. Người xưa đã nói “Triều
đại anh minh, vua hiền tôi sáng, luật pháp lấy dân làm gốc, được làm ra
để phục vụ dân. Ngược lại, dưới thời hôn quân bạo chúa, luật pháp được
dùng như công cụ để cai trị bóc lột, đàn áp dân”.
Liệu nhân dân có chấp nhận sự cai trị, có chấp nhận sống dưới sự kìm kẹp
của các loại công cụ như hiện nay, có chấp nhận là thần dân của nhà
nước phong kiến kiểu mới không?
Nếu chấp nhận thì xin mọi người hãy là công dân ngoan ngoãn, góp ý kiến
sửa đổi hiến pháp cho nhà nước. Đây cũng là điều mong muốn tột cùng của
nhà nước, muốn nhân dân góp “ý kiến” càng nhiều càng tốt. Vì đó là
thước đo, là chỉ dấu cho thấy sự thần phục của dân đối với đảng, với nhà
nước, xem lòng dân có thuận theo đảng nữa không!
Hiến pháp là một bộ luật rất quan trọng. Nó không chỉ là nền tảng pháp
quyền của một quốc gia, mà nó còn thể hiện quyền làm chủ của nhân dân.
Đây cũng là cơ hội, để chúng ta tỏ rõ quyết tâm đòi hỏi phải có một bộ
hiến pháp dân chủ thật sự, chứ không phải là góp ý kiến. Với mong muốn
thay đổi đất nước, thoát khỏi cảnh độc tài độc đảng toàn trị, thoát khỏi
cảnh bị áp bức bóc lột, thoát khỏi cảnh nghèo hèn, tủi nhục.
Nếu như mọi người ý thức được quyền làm chủ của mình. Rằng mình là người
lao động, mình là người đóng thuế. Rằng đất nước này, dân tộc này là
của chung và muốn được quyền lợi thì trước hết hãy thể hiện trách
nhiệm.
Trách nhiêm cá nhân với tổ quốc, trách nhiệm với chính mình.
Điều quan trọng là phải thể hiện quyền làm chủ thông qua hành động,
thay vì góp “ý kiến” sửa đổi hiến pháp, bằng quyền đòi yêu cầu nhà nước
phải có một hiến pháp dân chủ thật sự. Hiến pháp do dân và của dân soạn
ra. Đó là quyền đòi hỏi chính đáng của nhân dân - chủ nhân thật sự của
đất nước!
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Phản Hồi