lundi 31 mars 2014

Chị Bùi Hằng đã ăn trở lại sau thời gian dài tuyệt thực - Bé Trung bị bắt


Nguyễn Trung Tôn

Theo nguồn tin từ luật sư Trần Thu Nam cho biết thì sáng nay vào lúc 4h , luật sư cùng cháu Trung con chị Bùi Minh Hằng từ Sài Gòn xuống trại giam An Bình tỉnh Đồng Tháp, để luật sư Nam tham gia buổi lấy cung của công an huyện Lấp Vò đối với chị Bùi Mình Hăng.
           
Khi hai người tới nơi thì đã 8h sáng, tuy nhiên chỉ mình luật sư Nam được vào trại theo thủ tục dành cho luật sư bào chữa (cháu Trung phải đứng ngoài cổng trại). 

Sau khi kết thúc buổi lấy lời khai của công an đối với chị Bùi Thị Minh Hằng luật sư Nam ra công trại thì không thấy cháu Trung đâu, luật sư gọi điện thoại cho cháu không được nên đã hỏi thăm những người xung quanh khu vực đó thì
được biết: Khi luật sư Nam vào trong thì cháu Trung đi vào khu nhà hành chính của trại giam để yêu cầu cho gặp mẹ thì bị gác cổng lôi ra ngoài, Sau đó Trung có gào "Mẹ ơi con Trung đây..." Trung có đập đầu hoặc tay vào cổng trại, tiếp theo là Công an xã đến bắt cậu đi. 

Biết được thông tin này, luật sư Nam đã tới công an xã An Bình để tìm hiểu. Tại đây lãnh đạo công an xã tránh mặt, nhưng lại có rất nhiều công an giao thông và lực lượng an ninh và cảnh sát cầm máy quay để chụp hình luật sư. Vì không gặp được lãnh đạo của công an xã An Bình, bản thân chỉ đi một mình nên luật sư Nam đã quay về quán nước để trông đồ đạc cho cháu Trung. Luật sư đang đợi có thêm người tới sẽ tiếp tục vào công an xã An Bình để yêu cầu họ cho biết về tình hình của cháu Trung.

Về tình hình sức khỏe của chị Bùi Thị Mình Hằng thì theo luật sư cho biết rằng: Chị đã tuyệt thực trong thời gian dài và hôm nay mới ăn trở lại. Mặt chị gầy quắt lại, sức khỏe yếu trầm trọng nhưng tinh thân rất cương quyết. Khi đưa chị ra phòng cung phải có 2 người sốc 2 bên. 

Chị Hằng liên tục tố cáo công an đã đánh đập chị và những người đi cùng, chị tố cáo cụ thể ông Lê Hoàng Dũng là phó thủ trưởng công an huyện Lấp Vò là người đã đánh chị, nhưng nay lại là người ký lệnh khởi tố chị trong vụ án này. 

Luật sư Nam cho biết với tư cách là luật sư của chị Bùi Thị Minh Hằng anh sẽ có kiến nghị với cơ quan chức năng về vấn đề này .

Tôi xin kính chuyển tới quý đọc giả cùng các tổ chức theo dõi nhân quyền trên toàn thế giới hãy tiếp tục lên tiếng bênh vực chị và bảo vệ những người  trong nước đang tích cực tham gia đấu tranh cho cho quyền làm người tại Việt Nam được thực thi.

Thanh hóa ngày 31/3/2014
Nguyễn Trung Tôn
ĐT: 01628387716

Thái Hà: Ngọn nến thắp sáng từ nhà thờ ra linh địa Đức Bà


Hà Nội - Thánh Lễ cầu nguyện cho Công Lý – 
Hòa Bình hàng tháng lần đầu tiên tại Thái Hà.
VRNs (31.03.2014)

Như đã thông báo, từ Chúa Nhật cuối tháng 3 trở đi nhà thờ Thái Hà sẽ tổ chức Thánh Lễ cầu nguyện cho Công Lý – Hòa Bình.
Hàng ngàn ngọn nến cầu nguyện cho Công Lý – Hòa Bình đã được thắp sáng trong Thánh Lễ lúc 20h ngày 30 tháng 3 tại nhà thờ giáo xứ Thái Hà. Đây là Thánh Lễ đầu tiên chính thức việc duy trì cầu nguyện cho Công Lý – Hòa Bình vào mỗi chủ nhật cuối tháng.
Trong lời mở đầu cho Thánh Lễ Cha Gioan Lưu Ngọc Quỳnh đã nêu những tiêu cực mà nhà cầm quyền đang làm đối với những người yêu chuộng Công  Lý – Hòa Bình. Cha Gioan đã nhắc cho mọi người nhớ về một vị luật sư Công giáo đầy nhiệt tâm Giuse Lê Quốc Quân, một tiếng nói của tự do như cô Maria Tạ Phong Tần, hay hàng  chục tù nhân
lương tâm khác đang bị nhà cầm quyền giam giữ. Và một điều không thể không nhắc tới là những việc làm của chính quyền Hà Nội cho phép bệnh viện Đống Đa chiếm trắng trợn và xây dựng trái phép hòng xóa bỏ dấu tích của tu viện Dòng Chúa Cứu Thế. Ánh nến Công Lý – Sự Thật phải được thắp sáng thường xuyên từ bây giờ cho đến sau này.


Chủ tế Thánh Lễ hôm nay là Cha Bề Trên Matthew Vũ Khởi Phụng cùng một số cha khác trong nhà Dòng, với sự tham gia của hàng ngàn người. Ngọn nến Công Lý – Hòa Bình ngày càng nhân rông từ Sài Gòn, cho đến Hà Nội.
Trước những bất công, những nhiễu nhương mà xã hội này đem lại, Cha Bè trên có chia sẻ trong bài giảng mỗi người chúng ta là những thành phần trong xã hội này, hơn nữa chúng ta là những con cái của Giáo Hội chúng ta phải làm những chứng nhân cho một xã hội khác, một xã hội của sự thật, của công lý và của hòa bình. Mỗi Thánh Lễ là dịp để chúng ta nhắc nhớ đến những con người còn đang ở trong lao tù do lên tiếng cho công lý, cho sự thật, chúng ta sẽ không quên những người đó và luôn đồng hành cùng với họ. 

Ngọn nến được thắp sáng từ nhà thờ ra linh địa Đức Bà, tiếp tục di chuyển về phía gần bệnh viện và cha Gioan Lưu Ngọc Quỳnh chủ trì cho buổi thắp nên hôm nay cầu nguyện cho tất cả những điều gì thuộc về Công Lý – Sự Thật sẽ sớm được hiện diện trên quê hương Việt Nam.
PV. VRNs

Dân Dương nội đang biêu tình tại công an Hà đông !


Sáng nay, hàng trăm người dân Dương nội lại kéo đến công an Hà đông để yêu cầu gặp hai người bị bắt và đi viện cấp cứu vì " tự tử ", hiện họ đang ở cổng đồn nhưng trực ban cho biết : "lãnh đạo của họ đi họp...".
Hôm qua thì họ nói rằng " mai sẽ gặp...", hôm nay dân đến thì họ lại trốn.
 Một đoàn người khác của Dương nội đang kéo tới trại giam số 1 để hỏi về hai người bị bắt.

  Công an Hà đông  bảo kê cho đám cướp đất nhiều năm nay.

  Cách đây vài ngày, công an Hà đông đã bắt cóc hai ông già của Dương nội khi họ đang đi làm, chỉ một ngày sau, công an gọi điện báo cho người nhà biết là ông kia tự tử trong đồn công an, phải đưa đi cấp cứu !
 Hàng ngàn người dân Dương nội đã bao vây đồn công an Hà đông ngay buổi tối hôm đó, công an đóng cửa đồn, cho côn đồ côn an mặc giả dân thường tiếp tục đánh trả dân, bắt thêm hai người nhà của nạn nhân vào đồn để đánh tiếp khiến một người nữa đi viện. Họ còn ném nước mắm vào dân, cắt điện tối om khu vực để dễ bề làm những điều xằng bậy mà không bị ghi hình.
 Công an phường Dương nội đứng đầu là Thức, giờ y chuyển sang làm chủ tịch phường đã nhiều năm bảo kê cho doanh nghiệp Nam cường cướp đất của dân, không xử lý các tranh chấp khiến dân khiếu kiện dai dẳng, Thức chỉ ăn cơm của doanh nghiệp và bảo kê cho các trò bẩn thỉu để đàn áp dân Dương nội, trên trang blog của Dương nội đã ghi chép đầy đủ những hành vi hại dân của Thức và công an Hà đông, sẽ đến ngày Thức phải trả giá cho những việc làm hại dân của y.
 Công an Hà đông, đứng đầu là Dũng đã có những hành vi coi thường luật pháp, bắt cóc dân ngay giữa ban ngày, đánh dân trong đồn rồi bịa ra rằng dân tự tử... Dũng sẽ phải chịu quả báo về những tội ác này. 
 Việc doanh nghiệp được chính quyền bảo kê cướp đất, không đền bù theo đúng luật pháp là chuyện xảy ra khắp nơi, chính quyền độc tài thì luật pháp là thứ để trang trí, công an và quan chức là bọn nhóm lợi ích, doanh nghiệp là sân sau để cướp đất, cướp tài sản của dân mà thôi. 

http://danoan2012.blogspot.be/2014/03/cong-ha-ong-va-lu-cuop-at-la-mot.html

dimanche 30 mars 2014

Philippines nộp chứng cớ cáo buộc TQ xâm phạm chủ quyền


RFA 30.03.2014

000_Hkg9657695.jpg
Luật sư Francis Jardeleza của chính phủ Philippines tại cuộc họp báo ở Manila hôm 30/03/2014.
 AFP
Chính phủ Philippines đã nộp cho Tòa Án Quốc Tế Về Luật Biển chồng hồ sơ dày 4 ngàn trang, với nội dung cáo buộc Trung Quốc xâm phạm chủ quyền của Phi ở Trường Sa.
Sáng nay khi thông báo tin này, Ngoại Trưởng Philippines là ông Albert del Rosario nói rằng Malia có trách nhiệm phải bảo vệ chủ quyền lãnh hải, bảo vệ quyền lợi của quốc gia, bảo vệ quyền lợi cho những thế hệ kế thừa và cũng để đảm bảo quyền tự do đi lại trên mặt biển của cộng đồng quốc tế.
Từ năm ngoái, Philippines đã đưa đơn kiện Trung Quốc ra trước Tòa án quốc tế, dựa vào những quy định được ghi trong Công Ước Liên Hiệp Quốc Về Luật Biển. Theo quyết định của Tòa, hôm nay là ngày cuối cùng chính phủ Phi phải nộp chứng cớ.
Đơn kiện của Philippines yêu cầu tòa tuyên bố việc Trung Quốc nhận tới 80% vùng biển chiến lược này và việc Bắc Kinh chiếm tám rạng san hô và đảo đá ngầm ở biển Đông là bất hợp pháp.
Cùng xuất hiện trong cuộc họp báo ở Manila, luật sư Francis Jardeleza của chính phủ Phi cho hay bước kết tiếp là Tòa sẽ xem xét các bằng chứng mà Phi đệ nạp, sau đó Tòa sẽ đưa ra những quyết định mà phía Trung Quốc lẫn Philippines cần thực hiện để giải quyết cuộc tranh chấp biển đảo.
Cũng cần nói thêm là ngay từ ngày đầu Bắc Kinh đã lên tiếng nói không can dự vào vụ kiện tụng này, tức sẽ không công nhận hay thi hành những quyết định của tòa quốc tế.
Cuối tuần trước, phát ngôn viên Hồng Lỗi của Bộ Ngoại Giao Trung Quốc còn đưa ra phát biểu với đại ý nói là Bắc Kinh chủ trương giải quyết cuộc tranh chấp qua đường lối ngoại giao, đồng thời cảnh báo rằng quan hệ song phương giữa Bắc Kinh và Manila sẽ gặp nhiều khó khăn nếu chính phủ Phi tiếp tục theo đuổi vụ kiện.
Cũng xin được nói thêm là Philippines hoàn tất hồ sơ vụ kiện chỉ một ngày sau khi một tàu tiếp tế của Phi thành công trong việc xuyên qua vòng vây của những chiếc tàu Trung Quốc để đem 10 tấn hàng tiếp tế cho toán binh sĩ Thủy Quân Lục Chiến Phi đang trú đóng ở Bãi Cỏ Mây.
Những nhà báo quốc tế được chính phủ Phi mời đi theo chiếc tàu tiếp tế kể lại rằng khi chiếc tàu của Phi còn cách bãi Cỏ Mây chừng 1 giớ đồng hồ, một tàu lớn của Trung Quốc đã 2 lần cắt ngang mũi tàu của Phi với mục đích không cho chiếc tàu này tiếp tục đi tới, đồng thời một chiếc tàu nhỏ khác cũng mang cờ hiệu Trung Quốc bám sát chiếc tàu của hải quân Phi.
Phía Trung Quốc dùng vô tuyến điện ra lệnh cho chiếc tàu Philippines phải dừng lại, nhưng tàu hải quân Phi vẫn tiến bước, đi vào vùng nước cạn là nơi tàu của Trung Quốc không thể vào vì sợ bị mắc cạn.
Trung Tá Ramon Zagala, phát ngôn viên quân sự Phi nói với hãng thông tấn AFP rằng Manila hy vọng chiếc tàu chở hàng tiếp tế sẽ rời Bãi Cỏ Mây một cách yên ổn, không bị tàu của Trung Quốc gây khó khăn.
Hôm mùng 9 tháng này, Phi cũng đưa tàu hàng đi Bãi Cỏ Mây để tiếp tế cho binh sĩ của họ nhưng bị tàu hải giám Trung Quốc cản đường. Cuối cùng Phi phải thả dù tiếp tế cho các binh sĩ trú đóng trên đảo.
Một chi tiết đáng chú ý khác là khi chiếc tàu của Phi bất chấp trở ngại do tàu Trung Quốc gây nên để đi vào Bãi Cỏ Mây, có 3 chiếc phi cơ gồm một của Hoa Kỳ, một của Trung Quốc và 1 của Phi xuất hiện trên bầu trời để quan sát vụ việc.
Khi được hỏi về chuyện xảy ra, phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Bắc Kinh gọi việc làm của Phi là một hành động gây hấn, đồng thời nói rằng hành động đó không thay đổi được sự thật là chủ quyền Bãi Cỏ Mây thuộc về Trung Quốc.

"Tàu cá Việt Nam kêu cứu, mất tích gần Trường Sa"

(Tin tức thời sự) - Theo phản ánh, tàu cá KH96365, hoạt động tại Trường Sa đã phát tin kêu cứu về việc bị hai người lạ cầm súng nhảy lên tàu khống chế.
Sáng 30/3/2014, ông Trần Quang Minh, Phó Giám đốc Đài Thông tin duyên hải Nha Trang cho biết hiện đã nhận được tin báo về vụ việc tàu cá của ngư dân bị khống chế, mất tích và bước đầu triển khai tìm kiếm.
Ông Trần Quang Minh khẳng định thông tin Đài nhận được là từ phòng phối hợp tìm kiếm cứu nạn của Bộ đội Biên phòng tỉnh Khánh Hòa.
Hiện tại, một mặt Đài tiếp tục theo dõi thông tin về tàu KH 96365 và hỗ trợ việc tìm kiếm.
Trao đổi với báo Đất Việt, lãnh đạo của Trung tâm phối hợp tìm kiếm cứu nạn Hàng hải Khu vực IV cũng xác nhận:
"Sau khi nhận được thông tin, chúng tôi đã phối hợp với nhiều cơ quan liên quan để phối hợp xử lý vụ việc. Nhưng hiện tại toàn bộ hệ thống thông tin của tàu KH 96365 không cách nào liên lạc được. Chúng tôi cũng chỉ nhận được chỉ đạo là tiếp tục liên lạc và theo dõi tình hình"
Tàu cá ngư dân Việt Nam đánh bắt ngoài khơi (Ảnh minh họa)
Tàu cá ngư dân Việt Nam đánh bắt ngoài khơi (Ảnh minh họa)
Trả lời về vấn đề vì sao không tổ chức tìm kiếm trên mặt biển, lãnh đạo này cho biết: "Tìm kiếm hiện tại không thể biết được chỗ nào để tìm kiếm, vì trên biển khác với trên bộ, ít nhất phải nắm được cái thông tin để nắm được vị trí của họ.
Dù có biết được thông tin ban đầu, trước khi bị mất tích nhưng con tàu này không bị sự cố, họ chỉ bị khống chế, tức là khả năng điều động, di chuyển vẫn bình thường. Vì thế nếu chúng tôi có chạy ra khu vực này cũng không có gì."
"Chúng tôi chỉ là đơn vị trực thuộc, nếu muốn tìm kiếm thì phải báo cáo lên cấp trên và trung tâm tìm kiếm cứu nạn quốc gia để nhận chỉ đạo. Hiện tại chưa có chỉ đạo gì, chỉ biết tiếp tục cố gắng liên lạc và tìm kiếm thêm thông tin" - đại diện của Trung tâm phối hợp tìm kiếm cứu nạn Hàng hải khu vực IV cho biết.
Trước đó, theo phản ánh, tàu cá KH 94969 đang hoạt động tại vùng biển thuộc một bãi cạn nằm trong quần đảo Trường Sa, vị trí có tọa độ 10,50 độ vĩ bắc, 117 độ kinh đông. Đến khoảng 14h ngày 26/3/2014, thuyền trưởng của tàu cá này là ông Phan Hoan nhận được tin báo từ tàu cá KH 96365 qua máy Icom về việc tàu này bị tấn công.
Tàu cá KH 96365 đã báo bị hai người lạ nhảy lên tàu dùng súng khống chế. Ngay sau tin báo, ông Phan Hoan đã thử liên lạc lại với tàu cá 96365 nhưng hoàn toàn mất liên lạc.
Khi xảy ra vụ việc, tàu KH 96365 cách tàu KH 94969 của ông Phan Hoan khoảng 34 hải lý, tọa độ cuối cùng xác định được tàu cá KH 96365 trước khi mất liên lạc là 11 độ vĩ bắc, 118 độ kinh đông.
Được biết, tàu cá KH 96365 do ông Trần Canh làm thuyển trưởng, trên tàu có tất cả 11 người.
Hiện tại, tàu KH 94969 của ông Phan Hoan - tàu nhận được thông báo của tàu bị khống chế cũng đã kết thúc chuyến hải hành của mình sớm hơn dự kiến bởi trên thuyền có một thuyền viên bị ốm nặng. Hiện tại tàu đã cập đảo Song Tử Tây thuộc quần đảo Trường Sa để chăm sóc sức khỏe cho ngư dân này.
Không phải trường hợp đầu tiên
Đây không phải trường hợp đầu tiên tàu cá của ngư dân Việt Nam bị khống chế, đe dọa, uy hiếp trên vùng biển chủ quyền khi đang khai thác.
Gần đây nhất, tàu cá KH 90746 của ông Phan Quang (SN 1965, phường Ninh Thủy, thị xã Ninh Hòa, Khánh Hòa) đã bị một tàu “lạ” khống chế trên vùng biển Hoàng Sa và phải kết thúc chuyển đánh bắt và cập bến gấp hôm 8/3/2014.
Được biết, khi tàu Việt Nam đang câu cá nhám thì tàu lạ đã áp sát và nhiều người đã nhảy lên tàu của Việt Nam khống chế, cướp nhiều tài sản. Bảo gồm: 2 máy bộ đàm, 1 máy định vị, 4 bộc câu cá nhám, 8 điện thoại di động, 7 bộ vi cá nhám cùng các giấy tờ quan trọng khác.
Minh Tuệ

samedi 29 mars 2014

California rúng động vì dư chấn sau trận động đất 5,1 độ

Một người đàn ông nhặt các vật bị rơi sau trận động đất tại 1 cửa hàng CVS, ở La Mirada, California, 28/3/2014
Một người đàn ông nhặt các vật bị rơi sau trận động đất tại 1 cửa hàng CVS, ở La Mirada, California, 28/3/2014

Cảnh đổ nát sau động đất tại Los Angeles

Một cơn địa chấn có cường độ 5,1 độ Richter xảy ra vào khoảng 21h09 hôm 28/3 theo giờ Mỹ . Tâm chấn của động đất nằm gần thành phố Los Angeles, bang Califorina. Ảnh: APBài viết: http://news.zing.vn/Canh-do-nat-sau-dong-dat-tai-My-post403642.html#pictures_featured|noibat 
Ô tô lật, hàng trăm người chạy ra khỏi khu vui chơi, hàng hóa rơi trên sàn siêu thị là những cảnh tượng sau trận động đất tại Mỹ hôm nay.
Nhập mô tả cho ảnh
Một cơn địa chấn có cường độ 5,1 độ Richter xảy ra vào khoảng 21h09 hôm 28/3 theo giờ Mỹ (vào sáng 29/3 theo giờ Việt Nam). Tâm chấn của động đất nằm gần thành phố Los Angeles, bang Califorina. Ảnh: AP
Nhập mô tả cho ảnh
Ô tô lật nhào vì lở đất tại thành phố Los Angeles. Cơ quan Khảo sát Địa chất Mỹ thông báo tâm chấn của động đất nằm ở độ sâu khoảng 9 km. Ảnh: AP
Nhập mô tả cho ảnh
Hàng hóa rơi khỏi kệ trong một cửa hàng. Hơn 20 dư chấn xuất hiện sau trận động đất, với cường độ từ 2 tới 3,6 độ Richter. Ảnh: Instagram
Nhập mô tả cho ảnh
Hàng trăm người chạy ra khỏi công viên Disneyland sau khi động đất xảy ra. Ảnh: Twitter
Nhập mô tả cho ảnh
Chất lỏng tràn ra sàn của một siêu thị. Nhà chức trách cho hay chỉ vài người bị thương nhẹ vì động đất. Ảnh: Instagram
Nhập mô tả cho ảnh
Đồ đạc trong một căn hộ rơi và vỡ. Ảnh: Instagram
Nhập mô tả cho ảnh
Ông Eric Garcetti, thị trưởng thành phố Los Angeles, nói rằng đây là trận động đất thứ hai trong khu vực trong vòng hai tuần qua. Ảnh: Instagram
Trịnh Nguyệt

Thăm Thức tháng 3/2014 - Thư của con gái Trần Huỳnh Duy Thức

Thư Con Gái gửi Ba
Trần Lê Bảo Trâm

Ba yêu “vấu”,
Lần cả nhà lên thăm ba gần đây nhất chắc là ba vui lắm, vì đó là lần đầu tiên ba được gặp lại ông nội sau một thời gian dài. Con cá chắc đó là một giây phút cảm động của 2 cha con. Lúc mà ông nội qua đây, có một ngày ông nội qua SF[1] thăm con. Bữa đó con có dẫn ông đi thăm trường, phố người Hoa, bến cảng, cầu Cổng Vàng, rồi đi ăn những món đặc sản của thành phố nữa. Con với ông nội đi chơi cũng khá vui; nhưng vì ông tuổi cũng đã cao nên sức khỏe yếu, mau mệt với lại chịu lạnh không được. Con nhìn ông nội vào tuổi đáng lẽ phải được con cái chăm sóc, hưởng tuổi già thì ông lại phải bôn ba đi tìm lại công lý cho con mình mà con thấy buồn. Nhưng con đang mong tới ngày con sẽ làm hướng dẫn viên cho cả nhà đi chơi, đi ăn khi cả nhà qua đây dự lễ tốt nghiệp của con. Vì con cũng sắp tốt nghiệp rồi nên con cũng đã bắt đầu lên lịch hết rồi!
Điều con mong nhất hằng ngày, khi nhớ tới ba là ba vẫn khỏe mạnh, vì con biết điều kiện sống
trong tù khó khăn hơn ở ngoài rất nhiều. Sau lần thăm mới đây con có nghe gia đình kể rằng ba vừa phải mổ đục thủy tinh thể tại Bà Rịa. Khi nghe kể con thấy rất là sốc, vì những lần thăm trước, cả nhà đều thấy ba rất khỏe mạnh, mắt kính vẫn dùng tốt như thường nhưng chỉ sau 1 tháng thì ba đã mổ mắt rồi. Gia đình mình rất lo lắng vì không nghĩ sao được chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mắt ba đã tệ đi đến nỗi ba phải mổ gấp như vậy, trong nhà ba nổi tiếng có thị lực tốt nhất mà. Khi con biết tin, con có phần nhẹ nhõm vì ba đã được cho đi chữa trị kịp thời nhưng con lo hơn hết là không biết vì lý do gì khiến sức khỏe của ba sút giảm đến mức khiến mắt ba giảm thị lực đột biến đến như vậy. Con chỉ sợ trong trại giam không đủ điều kiện ánh sáng, hoặc dinh dưỡng không tốt khi nhiều lần đồ ăn cả nhà gửi vào đã bị khám xét quá kĩ dẫn đến việc không cất giữ lâu được. Gia đình mình cũng sợ là có khi nào những lần biệt giam trong một căn phòng không biết ngày giờ đã làm cho mắt ba như vậy. Vì cả nhà không ai rõ được điều kiện thực sự của ba trong đó như thế nào, nên ai cũng suy nghĩ giống nhau xuất phát từ nỗi lo đó, nhất là khi đã có nhiều trường hợp sức khỏe của nhiều tù nhân lương tâm đã bị giảm sút trầm trọng sau một thời gian dài bị giam giữ. Con không rõ lắm về nhiều việc vì cũng đã lâu rồi con không gặp ba mà. Vì lý do gì đi nữa thì điều con quan tâm bây giờ là sức khỏe của ba sẽ không trở nên tệ hơn. Ba luôn chê con gái do không chịu giữ gìn mắt nên giờ phải đeo mắt kính dày cộm, xấu xí nên ba cũng phải cố gắng giữ gìn thị lực cho tốt, không thì ba cũng sẽ xấu xí giống con.
Chỉ còn mấy tháng nữa là con được nghỉ hè rồi. Lúc đó con sẽ đi thăm ba ngay sau khi trở về. Nên ba nhớ giữ gìn sức khỏe để nhìn cho rõ con gái đã “già” đi như thế nào. Con bên này luôn cố gắng học tốt để khi về con sẽ có chuyện để khoe ba.
Con nhớ ba nhiều,
Con gái lớn của ba.
Trần Lê Bảo Trâm


[1] San Francisco, CA

Bài Tham Luận của mục sư Nguyễn Trung Tôn tại Quốc hội Hoa Kỳ

Kính thưa: Uỷ Ban Nhân Quyền Tom Lantos


Tôi được biết hôm nay Quý vị sẽ tổ chức buổi điều trần về vai trò của các tổ chức tôn giáo trong xây dựng xã hội dân sự tại Việt Nam.
 

Tôi là: Nguyễn Trung Tôn sinh năm 1971 tại Thanh Hóa Việt Nam. Từ năm 2000 tôi theo đạo Tin Lành  thuộc Hệ phái Phúc Âm Toàn Vẹn Việt Nam. Tôi đã theo học các khóa thần học và được công nhận là mục sư của tổ chức tôn giáo này từ năm 2008. Do tôi đã có nhiều nổ lực đấu tranh cho tự do Tôn giáo và nhân quyền, nên tôi đã bị nhà cầm quyền Cộng sản bắt cầm tù từ ngày 15-1-2011 tới ngày 15-1-2013. Hiện đang bị quản chế tại địa phương. Tôi vinh dự được thay mặt những người Tin Lành yêu chuộng tự do gửi tới quý vị vài nhận định sau đây về vài trò của tổ chức Tôn giáo Tin Lành trong xây dựng xã hội dân sự tại Việt Nam.
 

A.     Những thuận lợi :
Tại Việt Nam hiện nay có khoảng hơn 80 hệ phái Tin lành đang hoạt động trên khắp các tỉnh
thành cả nước.  Trên thực tế cho tới nay mới có 6 hay 7 hệ phái Tin Lành được nhà nước công nhận tư cách pháp nhân hoặc cho phép đăng ký sinh hoạt. Nhưng hầu hết các tổ chức Tin lành tại Việt Nam đã hình thành được cơ cấu tổ chức, các Tin đồ đều sốt sắng với niềm tin, vâng phục người lãnh đạo thuộc linh của mình. Tất cả đều có chung một sứ mạng là dấn thân cho Công lý, bảo vệ niềm tin và góp phần xây dựng một xã hội tốt đẹp. Đã có nhiều tổ chức Tin Lành tham gia trong công tác từ thiện nhân đạo, giáo lý Tin lành lấy tình yêu thương làm tâm điểm của niềm tin, vì vậy sẵn sàng san sẻ với người xung quanh. Có những nhóm tin hữu luôn sẵn sàng dấn thân chăm sóc các bệnh nhân HIV và một số làm công tác giải cứu người nghiện ma tuý để họ có cơ hội trở lại cuộc đời tươi đẹp hơn… Bởi những việc làm trên người Tin lành đã tạo được uy tín trong cộng đồng xã hội. 
Mới đây Việt Nam đã chính thức trở thành thành viên của HĐNQ LHQ vậy buộc họ sẽ phải tôn trọng và thực thi những quy định của Quốc tế về những quyền dân sự và chính trị.
B.     Những khó khắn, và hạn chế:
Các hệ phái Tin Lành ở Việt Nam hiện tại bị chi phối bởi những quy định của Pháp Lệnh Tôn Giáo năm 2004, Chỉ thị 01/2005/NĐ-CP và mới đây là: Nghị Định 92/2012/ NĐ-CP quy định về công tác Tôn giáo. Bới vậy đã chia các hệ phái Tin Lành thành 3 nhóm khác nhau
-          Tổ chức Tin Lành đã được công nhận tư cách pháp nhân.
-          Tổ chức Tin Lành đã được chấp nhận cho đăng ký sinh hoạt.
-          Các tổ chức Tin Lành bị cấm sinh hoạt vì chưa được đăng ký hay  công nhận.
Ngoài ra chưa kể tới một số cá nhân các mục sư bị uy hiếp hay vì lý do nào đó nên sẳn sàng thỏa hiệp với chính quyền làm tay sai cho họ để bách hại các nhóm Tin Lành chưa được nhà nước công nhận; mà người Tin Lành gọi những người này là ( Tin Lành Quốc Doanh ). Nhóm người này chính đã gây ra nhiều mâu thuẩn trong cộng đồng dân Chúa.
            Bởi lý do trên mà nhiều nhóm Tin Lành vẫn không thể sinh hoạt đều đặn, bị gây sức ép trong cuộc sống hàng ngày …
            Đa số vì mục tiêu phát triển số lượng tín đồ và duy trì sinh hoạt, tránh né va chạm với chính quyền nên các hệ phái Tin lành luôn giảng dạy cho tin đồ không làm chính trị hay tham gia chính trị. (Mặc nhiên họ lại rất tích cực làm chính trị xuôi chiều theo cộng sản để nhận được ân huệ từ đảng CS).
            Những ms hay tin đồ có tinh thần dấn thân đấu tranh vì Công lý hầu hết đều bị bắt cầm tù hoặc bị cô lập bởi lối tuyên truyền của cộng sản và sự tiếp tay của chính những người Tin lành (Quốc doanh)
Chỉ trong vòng năm 10 năm vừa qua đã có hàng loạt các mục sư tin đồ bị bắt cầm tù vì đấu tranh cho công lý với các tội danh bị gắn ghép khác nhau:
            Như vụ Bắt MS Nguyễn Hồng Quang và 3 đồng đạo là MS Phạm Ngọc Thạch, MS Nguyễn Thành Nhân và cô Lê Thị Hồng Liên năm 2004
            Năm 2007 là Luật sư Nguyễn Văn Đài và LS Lê Thị Công Nhân.
            Năm 2011có  MS Dương Kim Khải, MS Nguyễn Công Chính, bản thân tôi MS Nguyễn Trung Tôn, chị Hồ Thị Bích Khương và hàng trăm đồng bào H'mong tại Điện Biên và các tỉnh phía bắc cũng bị bắt bớ cầm tù.
            Ngoài ra từ năm 2004 -2008 còn có hàng trăm người sắc tộc ở Tây nguyên bị cầm tù vì niềm tin tôn giáo.
Trong gia đoạn từ năm 2001-2004 tại Việt Nam đã có trên 4 nghìn hội thánh Tin lành tư gia của đồng bào sắc tộc tại Tây nguyên bị cấm sinh hoạt. Ở khu vực các tỉnh Miền Tây Bắc có tới 600 Hội thánh Tin lành tư gia bị cấm sinh hoạt, nhiều người phải bỏ xứ ra đi chỉ vì lý do tôn giáo. Năm 2010 Hội thánh Tin Lành Menoni của mục sư Nguyễn Hồng Quang tại Sai gòn bị đập phá trụ sở và trung tâm mục vụ, Hội thánh Lutheran Việt Nam - Hoa Kỳ của Mục sư Nguyễn Công chính và Hôi thánh Tin Lành Đấng Christ của mục sư A Ga bị cấm hoạt động. Ở phía Bắc năm 2013 có nhóm Tin Lành do anh Dương Văn Mình phụ trách (mà Việt Nam gọi họ là Đạo Dương Văn Mình) bị đàn áp rất dã man...
Bởi những khó khăn trên khiến những người theo đạo Tin lành có tinh thần đấu tranh vì Công lý bị Nhà cầm quyền Cộng sản cùng những quy định phi lý của giáo quyền cô lập. Những tổ chức Tin Lành muốn tham gia các hoạt động nhân đạo từ thiện đều phải xin phép hay báo cáo với chính quyền và làm theo sự hướng dẫn của họ nên hiệu quả chưa cao.
Vì những khó khăn và thuận lợi nói trên Tôi và một số các ms và tín đồ trong nước có cùng lý tưởng đấu tranh bảo vệ niềm tin và bảo vệ Chân lý đã có kế hoạch liên kết cùng nhau thanh lập một tổ chức Tin lành độc lập với danh xưng dự kiến “Hội Thánh Tin Lành Vì Công Lý” nhằm tạo thành một chổ dựa tin cậy của cộng đồng những người Tin Lành có tinh thần tranh đấu cho tự do đang bị kềm kẹp trong khẩu hiệu bị ếm chú bởi Công sản “Tin Lành không làm chính trị”. Phá vỡ “bức tường” ngăn cách đã bị tạo ra bởi bàn tay người Cộng sản, để nhân danh niêm tin tiếp cận với quần chúng nhân dân chia sẻ niềm tin và Lẽ Thật. Giải phóng người dân ra khỏi nỗi sợ hãi. Thúc đẩy những tổ chức xã hội dân sự hình thành và luôn đứng bên để cùng hoạt động cầu nguyện yểm trợ tình thần cho họ…
       Để thực hiện được kế hoạch này hiện nay chúng tôi rất cần sự quan tâm của Chính phủ và Quốc Hội Hoa Kỳ cùng cộng đồng Quốc Tế. Với tư cách là thanh viên của các tổ chức này, kính mong quý quốc hãy nỗ lực thúc đẩy nhà nước Cộng sản Việt Nam tôn trong những quy định trong Công Ước Quốc Tế. Yêu cầu Cộng Sản Việt Nam không chỉ là “Cải thiện nhân quyền” mà là phải thực thi Nhân quyền đầy đủ. Mong quý vị hãy trực tiếp gặp gỡ trao đổi với đại diện của các tổ chức xã hội dân sự tại Việt Nam để lắng nghe họ chia sẻ, vận động tài chính giúp đỡ dân nghèo Việt Nam thông qua các tổ chức Phi chính phủ các tổ chức XHDS các tổ chức Tôn giáo chưa bị Quốc doanh hóa để tạo uy tín cho chúng tôi trong quần chúng nhân dân, gây mọi sức ép có thể để hệ phái “Tin Lành Vì Công Ly”  mà chúng tôi đang dự kiến có thể ra đời và hoạt động.
Xinh chân thành cám ơn quý vị đã lắng nghe tôi chia sẻ nỗi niềm và sẳn sàng giúp đỡ!
Nguyện cầu Thiên Chúa ban thêm sức mạnh uy quyền cho quý quốc để thúc đẩy nhân quyền trên toàn thế giới.
Thanh Hóa ngày 26/3/2014
Nguyễn Trung Tôn
ĐT: 01628387716

Dân oan phường Dương Nội kéo đến thanh tra Bộ Công an đòi thả người bị bắt cóc


Trần Quang Thành - RadioCTM

Vào lúc 14 giờ chiều nay 28/3, dân oan phường Dương Nội, quận Hà Đông, Hà Nội đã kéo đến trụ sở thanh tra Bộ Công an yêu cầu làm rõ và thả ngay hai dân oan cư trú tại phường là ông Trần Văn Miên và ông Trần Văn Sang đã bị công an bắt cóc từ chiều 26/3 đến nay khi họ đang đi ngoài đường.
Sáng nay 28/3 và chiều hôm qua 27/3, đoàn dân oan Dương Nội và người thân của hai ông Trần Văn Miên, Trần Văn Sang cũng đã tới thanh tra công an thành phố Hà Nội, công an quận Hà Đông và Viện kiểm sát nhân dân quận Hà Đông yêu cầu cho biết lý do bị bắt của hai ông.
Câu trả lời của các cơ quan công quyền thật vô trách nhiệm là: “cứ về đi, sẽ làm rõ và trả lời sau”.
Đến đêm khuya, công an phường mới đưa giấy cho gia đình ông Sang thông báo về việc bắt bị can nhưng lại ghi “thông báo để chính quyền địa phương và gia đình của Trần Văn Miên biết”.
Trước khi bị bắt, hai ông đều có giấy ủy quyền lại cho 356 hộ dân mất đất. Giấy ủy quyền này viết sẵn từ trước Tết Giáp Ngọ, khi 2 ông bị công an Hà Nội triệu tập làm rõ về cái gọi là “gây rối trật tự nơi công cộng”. Nội dung giấy ủy quyền khẳng định trước khi bị bắt, các ông đều khỏe mạnh, không có thương tích gì, đầu óc tỉnh táo và không có ý định tự tử. Hai ông dặn lại những việc cần làm trong trường hợp bị tra tấn đến chết.
Theo tin ban đầu ông Trần Văn Miên bị bắt do lệnh của phó trưởng cơ quan cảnh sát điều tra công an quận Hà đông là Nguyễn Duy Hùng ký.
Người ta tự hỏi một nhà nước tự coi là do dân, của dân và vì dân sao lại hành xử một cách mờ ám, theo kiểu xã hội đen: lén lút, bắt cóc dân, lấp liếm, trốn tránh trách nhiệm như vậy?
Một số hình ảnh dân oan Dương Nội kéo đến thanh tra Bộ Công an, Viển kiểm sát và công an quận Hà Đông đòi thả người bị bắt cóc:






Có gì “đồng thanh tương ứng” giữa người tù đang cận kề bên cái chết và trang Bauxite Việt Nam?

Nguyễn Huệ Chi

Đọc bài viết “Ba ngàn chữ ký” của Facebooker Lưu Gia Lạc ngày 27-3-2014 khiến tôi sững sờ. Mỗi dòng chữ xúc động của tác giả phơi trải một sự thật phũ phàng làm cho trái tim bất kỳ ai cũng phải đau thắt. Huống nữa là tôi, một trong ba sáng lập viên và là người chủ trì trang Bauxite Việt Nam trong gần suốt 5 năm. Hôm nay, vào lại đường link bài viết đó thì người viết đã rút bài xuống. Ngạc nhiên, không hiểu vì lý do gì, tôi đành đi tìm những thông tin xung quanh thầy giáo Đinh Đăng Định, người ký tên vào bản Kiến nghị Bauxite đợt 4 với số thứ tự 679, lật giở lại một số bài viết cáo buộc ông trên các loại báo chính thống, mới hay tội danh đích thực bao trùm nhất người ta quy cho ông chung quy vẫn là việc ông phản đối Dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên. Còn những tội khác như “móc nối với các phần tử, tổ chức phản động trong và ngoài nước để xuyên tạc chủ trương, đường lối chính sách pháp luật của Đảng và Nhà nước” (Người lao động 21/2/2012), “đòi đa nguyên đa đảng, phi chính trị hóa lực lượng CA, quân đội và đòi xóa bỏ điều 4 Hiến pháp nước CHXHCN Việt Nam” (Công an Đà Nẵng, 21/2/2012), v.v. thì cứ đọc vào bản cáo trạng dành cho bất kỳ người dân Việt nào có ý thức ít nhiều về quyền tự do dân chủ của công dân, từng bị cơ quan chức năng khởi tố và kết án tù, cũng đều thấy câu chữ na ná tuồng như cóp lại của nhau kể cả về câu chữ, cho đến cái chấm phẩy, hay cách dùng những trạng ngữ “chặt chém”. 
Thế thì, dẫu có rút xuống khỏi trang facebook, trước sau cái giá trị thông báo trong bài viết của người ký tên Lưu Gia Lạc vẫn cứ còn nguyên. Giá trị thông báo ấy không phải là ở sự định lượng – một con số ba ngàn chữ ký đã chính xác hay chưa, thậm chí không có nghìn nào cả cũng vẫn không sao hết – bởi tinh thần cốt lõi mà tác giả tóm bắt được trên gương mặt Đinh Đăng Định là cái thái độ quyết liệt không đồng tình với một kế hoạch đào bới quặng mỏ tại một vùng đất mà kéo theo nó là hàng chục thứ hệ lụy tày đình, do chính người Tàu bày đặt ra và mớm ép, bắt Việt Nam thi hành.

Thì ra, vào tháng Tư năm 2009, khi ba anh em chúng tôi, Phạm Toàn, Nguyễn Huệ Chi, Nguyễn Thế Hùng đang căng đầu phấp phỏng tính toán với nhau về một hình thức đấu tranh sao cho hiệu quả – để không đến nỗi không được ai nghe, trở thành vô duyên, cũng không đến nỗi rước lấy tai họa “sứt đầu bươu trán” – nhằm phản bác lại Dự án Bauxite Tây Nguyên mà viên Tổng bí thư của đảng cộng sản thuở ấy mang từ nước Tàu về như một quả bom hẹn giờ thẩy vào “sân” Nhà nước – mà Nhà nước thì cố nhiên ngồi trên đầu hơn 85 triệu dân chúng Việt Nam – và được cả một bộ máy đảng răm rắp tuân theo, lại được ông Chủ tịch Quốc hội bấy giờ đặc biệt “ưu ái” cho lách luật bằng cách băm chặt thành nhiều khúc để ngân sách từng hạng mục nằm dưới mức phải đưa ra thông qua ở Quốc hội, trong khi đó thì ông Phó thủ tướng (mà nay đã “đổi ngôi” giữ chức Chủ tịch Quốc hội) đứng giữa diễn đàn Quốc hội bặm miệng giơ tay chém chém vào không khí mà nói: “Bô xít không thể không làm!”, đến nỗi những lá thư phản đối kiên trì của Võ Đại tướng cũng như nhiều bản thỉnh nguyện của các bậc trí thức công thần liên tiếp gửi lên các vị cầm chịch tối cao đều chẳng ăn nhằm gì; đúng giữa cái lúc tình hình oi ngột như thế thì rải rác khắp nơi trên đất nước từ Nam chí Bắc, ít nhất cũng có hàng chục, chưa nói có thể hàng trăm, tấm lòng thao thức vì sự mất còn của dân tộc trước đại họa tiềm tàng này, cũng đang ngày đêm trăn trở, giằng xé không nguôi, trong đó có thầy giáo Đinh Đăng Định.

Và rồi các kiến nghị dừng Dự án bauxite Tây Nguyên 1, 2, 3, 4, 5... đã lần lượt tung ra, như những tiếng chuông mạnh gióng lên trong dư luận, khởi sự từ đầu tháng Năm, liên tục kéo dài cho đến cuối năm 2009 (và cả năm 2010), cùng lúc với sự xuất hiện trang blog, kế đấy là trang mạng Bauxite Việt Nam, được người Việt khắp trong và ngoài nước nhiệt liệt hưởng ứng, tạo nên một không khí phấn động lạ thường. Việc ký tên vào Kiến nghị, từ chỗ là một việc còn lạ lẫm ngỡ ngàng, xét về mặt tâm lý tiếp nhận, kể cả một chút sợ hãi vô hình phảng phất đâu đó như một ám ảnh, đã nhanh chóng chuyển thành thói quen, một việc làm đàng hoàng chính đáng, làm người ta trở nên bạo dạn. Người ký tên mỗi đợt có lúc lên đến con số nghìn. Các trang mạng bè bạn vì thế cũng bạo hẳn lên với những lời lẽ châm biếm sát sườn, chua cay, chỉ trích thẳng thắn bất kỳ hành vi nào của những kẻ cứ khăng khăng bám víu vào hàng loạt con số tính toán trên giấy để bênh che cho cái Dự án mà ai có lương tri cũng biết là việc đùa với lửa vô cùng dại dột. Thậm chí khi một nhân vật như Lê Dương Quang đại điện cho TKV ra giữa Quốc hội lớn tiếng nhục mạ những người trí thức ký tên vào Kiến nghị, rằng họ đã “ăn phải bả của thế lực thù địch” thì ông ta chỉ chuốc lấy những tai tiếng tày đình vì chính hành vi “ăn có nói không” của mình. Có thể nói một phong trào dân sự bắt đầu dấy lên từ đây, trên một đất nước suốt hàng bao nhiêu năm vốn chỉ biết cúi đầu vâng lệnh “đảng quang vinh”.

Về phía những người xướng xuất Kiến nghị, phải nói cũng đã trải qua nhiều chặng biến thái tâm trạng khác nhau. Nỗi lo lắng buổi đầu tiên đón đợi phản hồi của dư luận là một hồi hộp khôn tả. Tôi còn nhớ đã phải canh giờ chờ đợi VTDH từ Paris gọi điện về báo tin chị đã liên lạc được với GS Trần Văn Khê để cho tôi nói chuyện trực tiếp với ông, trong bụng đang không thật tự tin bỗng thở phào sung sướng khi đầu dây bên kia vị GS già cất tiếng nhận lời ký tên. Và khi con số người ký mỗi ngày một tăng, mỗi đợt lại có thêm hàng trăm người mới xin ghi danh, và hàng ngày cả ba sáng lập viên đều nhận rất nhiều thư điện tử phản hồi cổ vũ, thì chúng tôi bỗng trở nên vững bụng hơn, có khi chuyển từ trạng thái căng thẳng ban đầu sang cái thái cực gọi là lạc quan tếu nữa, vì nghĩ rằng thế nào thì ông đảng và ông nhà nước cũng sẽ phải thột tỉnh trước “cánh chim báo bão”, sẽ lắng nghe và chấp nhận tiếng nói của “lòng dân”. Trong vòng 4 tháng tính từ đầu tháng Năm 2009, Kiến nghị bauxite đúng là “diều gặp gió” cứ thế mà bay lên.

Chúng tôi lạc quan đến mức vào cuối thu 2009, cả một dải miền Trung đất nước gặp “bão dồn lũ dập”, anh em đã hăng hái bàn nhau cho phát ngay lên mạng lời kêu gọi quyên góp tiền bạc nhằm tổ chức cứu trợ lụt bão. Và sau khi nhận được một khoản kinh phí khá lớn trong một thời gian tương đối ngắn, trong đó người đóng góp lớn nhất và tích cực nhất là TS. Phùng Liên Đoàn – ông đóng dôi ra cho chúng tôi đủ tiền đi lại – chúng tôi liền lập hai đoàn cứu trợ xuất hành cách nhau chưa đầy một tháng, với sự giúp đỡ tận tình của anh em trí thức Đà Nẵng, lần thứ nhất vào đến Phú Yên, ra cả đảo Lý Sơn và lần thứ hai lên đến tận Tumơrông Tây Nguyên.

Ở bất kỳ nơi nào chúng tôi tìm đến, người dân cũng bộc lộ những tình cảm đôn hậu, chân thành. Tôi không thể nào quên được cái ngày chạy xe một mạch từ Đà Nẵng vào Phú Yên, phát được cho 12 gia đình thì trời tối phải quay ra. Nhưng khi xe vừa ngang qua cổng Ủy ban xã thì một người chạy bổ từ trong sân ra chắn ngay trước xe. Mở cửa bước xuống là một bộ mặt đen thủi, gầy tọp, râu ria tua tủa, đứng đối diện với tôi. “Em là Chủ tịch xã đây. Chỉ có một yêu cầu. Mai các anh chị thế nào cũng quay lại. Vì chỉ mới được có bằng nấy gia đình. Bao nhiêu người sập hết nhà và chết người nữa, chưa có gì ngoài mấy ký mì và chai nước mắm của một đoàn đến trước. Không quay lại thì dân họ xé thịt em ra”. Nghe lời nói thẳng tuột của anh, chúng tôi không thể không thay đổi chương trình, nhận lời thêm vào lịch trợ cứu cho Phú Yên một ngày nữa. Nhưng trước khi ra nhà trọ còn được nghe thêm anh Chủ tịch xã phơi bày gan ruột – nghe mà không hết ngạc nhiên, cảm động: “Em trông già sụm thế này nhưng mới xấp xỉ 30 thôi đấy. Thức trắng từ hôm nước tràn về đến nay. Mới tốt nghiệp Đại học Kinh tế tại Sài Gòn được mấy năm. Đại học chính quy hẳn hoi”. Hôm sau y hẹn, chúng tôi quay lại phát khắp lượt bà con trong xã của anh, trong đó có một gia đình phải đến tận nơi theo lời yêu cầu của anh Chủ tịch – để hiểu được người ta đang phải chịu đựng mất mát như thế nào. Gia đình này có hai vợ chồng trẻ mà chồng còn mếu máo được vài câu, còn vợ thì cứ ngồi ngây ra không nói không rằng, nhìn chúng tôi trừng trừng. Hỏi ra mới biết vì đập thủy điện xả van nên nước ập về nhanh quá, gia đình có hai con một trai một gái vội đẩy con lên bàn còn vợ chồng đứng dưới đất, nào ngờ dòng nước quái ác xoáy đúng vào cái bàn, và sau khi nước rút nơi đấy chỉ còn là một lỗ trũng sâu hoắm. Cách nhau gang tấc mà bố mẹ sống trong khi con mất dạng. Tôi cũng không thể nào quên được cặp mắt một bé gái ở Lý Sơn, cặp mắt mở to đứng ở cửa nhìn hút theo chúng tôi, khi cả đoàn từ trong nhà em đi ra: đấy là một mẹ và 5 con còn bé choắt, đầu đứa nào cũng chít vành khăn trắng, mẹ chỉ biết khóc vùi, vì bố vừa rơi từ mái nhà xuống chết đúng trong cơn bão. Tôi càng găm vào trí mình ấn tượng một ngày nhịn đói nhịn khát ròng rã lội suối trèo đèo, vượt qua vô số đoạn đường sạt lở thành sông, để mang niềm vui, dẫu rằng chỉ gói trong mấy xe tải chở tôn và một số tiền không nhiều nhặn gì cho lắm, đến với bà con Xơ Đăng ở Tumơrông vốn đang bị sập hết những ngôi nhà sàn vì lũ cuốn. Tuy ngay trong đêm ấy, đứng ở giữa mảnh sân Ủy ban xã đón cơn gió lạnh cao nguyên thổi lộng óc, nhìn sang thân thể liêu xiêu vì đói của anh Phạm Toàn đứng kế bên, tôi đã linh cảm một điều gì đó chẳng lành, nước mắt bỗng ràn rụa chảy ra khiến Toàn và TN phải nắm chặt lấy tay, vỗ về: “Bình tâm đi!”. Nhưng cũng chỉ là một linh cảm thoáng qua rồi tắt nhanh, bởi trong lòng vẫn tràn trề hy vọng, tin vào chính đại quang minh của những việc mình làm.

Chúng tôi đã bé cái nhầm. Người ta đâu có cần mình nói lời nói thẳng. Những lời nói thẳng vì lợi ích đất nước nhưng lại xóc vào gan ruột những ai ai đấy. Chúng tôi quên mất rằng lợi ích dân tộc từ lâu rồi đã bị lợi ích nhóm giày đạp và xé cho tơi tả. Cho đến vài ngày cuối năm 2009, khi trang Bauxite Việt Nam bất ngờ bị đánh sập, và những lá thư nặc danh bôi nhọ giữa Phạm Toàn và tôi được ném lên mạng thì chúng tôi mới vỡ lẽ về sự thơ ngây nông nổi của mình. Và rồi một cuộc khám nhà, khám máy tính, và 22 ngày thẩm vấn liên tục tiếp theo đã mở mắt cho tôi. Mọi hy vọng mơ hồ cứ thế tắt lịm đi. Cho đến hôm nay, khi thực tế sờ sờ về tai họa nhãn tiền của dự án Bauxite Tây Nguyên – chỉ mới tính riêng về mặt kinh tế – đã hiển hiện và được báo chí phơi bày, cả Phạm Toàn và tôi cũng không còn lạc quan mấy nỗi. Sự đời là thế, dẫu biết chết mười mươi đi nữa, những kẻ “theo lao” đâu có chịu dừng lại. Những con bạc khát nước ấy sẽ đâm đầu vào Cái Chết cho đến khi trắng mắt. Nhưng đó là nói lẽ đời, chứ cụ thể ở đây thì chết là chết Dân, chết Nước chứ “đương sự” có chết đâu. Họ vẫn sống khỏe, còn khỏe hơn khi chưa “đâm đầu” là khác. Và trên con đường của những con thiêu thân thần kỳ nọ, người ta sẽ không nể nang gì mà không chà đạp, nếu chà đạp được, lên thân phận của cái thằng mình.

Bài học rõ ràng nhất chính là trường hợp thầy giáo Đinh Đăng Định. Đọc bài viết về Đinh Đăng Định của Lưu Gia Lạc mà không khỏi bàng hoàng biết ông là một nạn nhân tồi tệ của chuyện ký tên vào Kiến nghị Bauxite. Không, bài của Lưu Gia Lạc đã rút xuống nên chuyện ấy thì án từ của ông rồi đây sẽ soi tỏ cho chúng ta. Tôi muốn nói đến một phía khác của con người này kia: ông đúng là một người “đồng thanh tương ứng” với bản Kiến nghị của chúng tôi đến tận trong tâm khảm, và vì thấm sâu lời cảnh báo gớm ghê của nó nên không chỉ tham gia ký tên mà ông còn đã thầm lặng, một mình một xe, đi vào các xóm làng để lấy bằng được thật nhiều chữ ký đáp ứng lời kêu gọi dừng dự án khai thác bauxite ở Tân Rai và nhất là Đắc Nông. Cũng là dễ hiểu và chẳng có tội lỗi gì ở đây, bởi nếu không có những sự thầm lặng góp sức của những người như thế, chúng tôi làm sao thực hiện nổi 5 bản Kiến nghị đầy ắp chữ ký trên trang Bauxite Việt Nam được. Hoặc giả tuy không hề biết đến những Kiến nghị lan truyền rất rộng vào thời điểm ấy (giả định này là phi thực tế), song do “chí lớn gặp nhau”, là người tận mắt chứng kiến việc ồ ạt phá rừng để triển khai dự án Bauxite tại địa điểm Đắc Nông nơi mình cư ngụ, thầy giáo Đinh Đăng Định đã tự phát lên tiếng cự tuyệt và vì thế rước họa vào mình. Đằng nào thì cũng thế thôi.

Thử hỏi, những việc ông làm, dù tự phát hay từ Kiến nghị của chúng tôi, giá thử có lặn lội đi lấy chữ ký của ba nghìn người dân cho bản Kiến nghị đi nữa, liệu chưa đủ để giúp người cầm chịch nhận ra ở người thầy giáo họ Đinh không phải là một việc làm “sách động” mà là một mục tiêu chí cốt cao xa hơn nhiều: giác ngộ và quy tụ lòng căm phẫn của đồng bào vào một kẻ thù chung hết sức nguy hiểm là lũ bành trướng Đại Hán mà chính ông đã nhìn thấu tim đen, ẩn trong một Dự án chứa nhiều bất cập như dự án Bauxite triển khai ngay trên “mái nhà” trung tâm – tử huyệt của đất nước? Từ đó, thử hỏi, giữa một Đinh Đăng Định và những kẻ đã tra vấn, hành tội ông, đẩy ông đến những ngày cuối của căn bệnh ung thư, ai là người yêu nước, thật tâm muốn ngăn chặn những nguy cơ tày trời cho dân tộc, và ai là phường phản dân hại nước? Viết đến đây tôi lại cứ như nghe trong tai mình đang ong ong những lời xỉ vả đám trí thức của ông Lê Dương Quang năm nào giữa diễn đàn Quốc hội. Bỗng chốc, một thứ triết lý sống ngạo ngược của cuộc sống hôm nay cứ hiện rõ ra dần: Ai chết cứ chết, ai giành được một miếng cứ việc ngoạm, và ngoạm xong đâu đấy – như kiểu gã trung tá KGB gian giảo vừa ngoạm xong Crimé của Ukraine – thì tự nhiên tất cả mọi thứ, lợi lộc, chính danh, chính nghĩa cũng khắc tuôn hết vào tay. “Mười lăm thằng trên hòm người chết / Be rượu rom say tít cung thang – Quinze hommes sur la poitrine du mort, yo-ho-ho et une bouteille de rhum!” (Châu đảo – L’ île au trésor – của Stevenson).

N.H.C.

------------------------------------
Phụ lục: 

BA NGÀN CHỮ KÝ  (Bài do BVN lưu được)
Lưu Gia Lạc
Ngồi lặng lẽ bên người thầy giáo gầy guộc nhỏ bé không muốn rời mặc dù đêm trước chỉ ngủ được khoảng 3 tiếng đồng hồ, đôi mắt cay xè nhưng cơn buồn ngủ vẫn không thể đến. Tôi không dám hỏi han nhiều vì sợ anh mất sức nếu phải trả lời, hình như cứ mỗi lần tôi ngồi bên xoa nhè nhẹ cho anh là đôi mắt anh lại khép lại như muốn ngủ, tôi rất mong anh ngủ được vì biết rằng giấc ngủ 5, 10 phút đồng hồ đối với anh thật hiếm hoi trong một ngày liên tục phải chống đỡ với những cơn đau, với những lúc lộn ruột gan ra, gồng mình lên để ói ra mật xanh mật vàng …

Được một lúc anh đưa tay cho tôi, cầm tay anh bóp nhẹ như muốn hỏi, anh cố một nụ cười mà có vẻ như không có sức, tôi ghé sát nhìn vào mắt anh, đâu rồi đôi mắt tinh anh thuở nào, còn phảng phất đâu đây cái nét ngạo nghễ ngước nhìn lên trên như thách đố, như đón chờ những điều không hay đang đến… trong đầu tôi lướt qua hình ảnh cậu học trò môi đỏ như son, hai má lúc nào cũng hồng lên như má của thiếu nữ, và mọi thứ đỏ hơn khi cậu học trò đó ngang nhiên tranh luận gay gắt với thầy giáo của mình về một cách giải mới về một bài toán khó mà cậu mới tìm ra chưa được thầy công nhận.

Tôi biết con người ấy không dễ gì khuất phục, tôi chợt nhớ rồi hỏi nhỏ:

- Khu vực này có bao nhiêu người dân ký vào bản kiến nghị phản đối dự án Bauxit giết người kia?

- Ba ngàn… dân quanh vùng.

- Một mình một xe máy phải không? Thời gian bao lâu?

- Từ khi có lời kêu gọi trên trang Bauxite đến khi tôi bị bắt, chỉ mình tôi với nó…

Anh đưa mắt tìm tòi, tôi hiểu anh muốn chỉ cho tôi cái xe máy đã bao lần thay áo (sơn) mà tôi đã nhìn thấy khi đến đây.

Lặng đi không nói, tôi quay đi, mắt tôi cay xè, không thể, tôi đâu có thể chảy nước mắt một cách dễ dàng như thế, tôi đâu có là một thằng đàn ông yếu mềm cơ chứ. Tôi nắm chặt tay anh thêm và rồi đứng lên ra phía sau nhà rửa mặt, tôi không thể để anh thấy tôi ủy mị, càng không muốn sự ủy mị ấy lan qua anh… không, tôi không hề muốn điều đó.

Xả nước ra xối vào mặt, làn nước lạnh làm tôi tỉnh người, một cảm giác khang khác lạ lẫm chợt đến trong tôi, tôi ngỡ ngàng nhìn cái bể nước mới.

- Một chú đến thăm bố rồi tranh thủ làm cho mẹ con cái bồn nước mới đó chú.

Thảo nói và xả thêm nước rồi đưa tôi chiếc khăn lau mặt, tôi lắc đầu cứ để dòng nước chảy dài xuống cổ, tôi thích thế, thích sự tươi mát của dòng nước khi mà mọi thứ vẫn còn oi nồng, và mỉm cười với ý nghĩ: Sống bao nhiêu năm, bao nhiêu ngày không quan trọng, nhưng sống mà để đến những phút cuối bỗng dưng có bao nhiêu con người xa lạ mà anh chưa từng biết, chưa từng nghe, chưa từng gặp đến với anh như những người ruột thịt, sẵn sàng gánh vác san sẻ cùng anh thì quả là sống một ngày, một tháng hay một năm cũng đã là sướng cả một đời người. Sống được như thế mới thực sự gọi là sống! Và như thế thì sống bao lâu cũng chẳng còn quan trọng gì nữa. Nghĩ thế tôi phấn chấn bước vào với anh, trong đầu cứ hiện lên một con số 3000, ba ngàn người, ba ngàn chữ ký của những người nông dân quanh vùng, con số ấy nói lên tất cả, con số ấy là phần thưởng cao quý nhất mà anh đã giành được ở đời, nó hơn mọi huân huy chương cao quý nào khác, nó hơn mọi sự vinh danh của người đời.

Ba ngàn, con số của sự thầm lặng, khiêm nhường nhưng của một con người không hề biết khuất phục, để có con số ấy anh đã phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.

Tôi muốn thét lên, gầm lên vì con số 3000 ấy!

L.G.L.

Nguồn: https://www.facebook.com/gialac.luu (Hiện không còn lưu hành)