Bằng Phong Đặng Văn Âu (Danlambao)
- Phát súng lệnh của Đoàn văn Vươn bắn vào bọn cướp ngày đã khai hỏa,
toàn dân hãy chuẩn bị đồng loạt nổ súng để tiêu diệt quân cướp hay là
nằm chờ chết dần chết mòn.
Do trăn trở trước nguy cơ dân tộc mình một phen nữa rơi vào vòng nô lệ
giặc Tầu, nhiều lần người viết nhận thấy mình phải có bổn phận cảnh báo
nhà cầm quyền bằng tất cả tấm lòng tha thiết, thành khẩn, bởi vì tin
tưởng rằng dù gì đi nữa thì con người vẫn còn nhất điểm lương tâm. Khi
hay tin ba ông họ Nguyễn: Minh Triết, Phú Trọng, Tấn Dũng lên nắm giữ ba
cơ quan quyền lực cao nhất nước, tôi viết bài “Cơ Hội Bằng Vàng”
để khuyên các ông ấy hiệp sức nhau làm lịch sử. Một là lưu danh thiên
cổ, hai là lưu xú vạn niên, các ông nên lựa chọn một trong hai để đời
sau dòng họ Nguyễn được thơm danh hoặc bị nguyền rủa. Làm lịch sử của ba
ông chẳng có gì khó khăn ghê gớm, chỉ cần trả lại quyền tự quyết cho
nhân dân: Tổ chức bầu cử tự do để nhân dân tự quyết định số phận của
họ.
Tiếc thay! Cả ba tên ấy đã không làm! Chỉ gục đầu ăn bẩn và càng ngày
càng hành xử dã man hơn quân cướp. Nếu đem so sánh chúng với thú vật như
chó, bò, heo, ngựa... vì không hiểu được tiếng loài người để chọn lựa
điều hay lẽ phải, thì có lẽ chúng ta xúc phạm “danh dự” của thú vật. Bởi
vì người ta có thể dạy thú vật làm xiếc được! Phải ví bọn cầm quyền
cộng sản Việt Nam hiện nay là một thứ dòi lúc nhúc trong đống phân thì
mới đúng. Xin lỗi độc giả. Người viết không còn một chút hy vọng nào vào
sự hồi tâm hướng thiện của cái lũ ăn bẩn đó. Hết thuốc chữa rồi! Nhà
văn Dương Thu Hương đòi “…” vào mặt bọn lãnh đạo Cộng sản Việt Nam là
chính xác! Trương Tấn Sang cũng xác nhận một “bộ phận không nhỏ” của
chúng là bầy sâu làm rầu nồi canh.
Câu hỏi đặt ra: “Ai là người đã sản sinh ra loài dòi bọ đó để ngày nay
Đất Nước lâm vào nông nổi này?”. Chẳng cần phải suy nghĩ lâu, chúng ta
ai nấy đều lập tức có câu trả lời: “Đó là Hồ Chí Minh và các vị mang
danh lão thành cách mạng đã tiếp tay cho Hồ Chí Minh cùng với bọn gây
rối loạn ở Miền Nam”.
Cho nên, bài viết này không dành cho dòi bọ, mà dành cho các vị mệnh
danh “lão thành cách mạng”. Còn bọn gây rối ở Miền Nam được ăn hạt gạo
Miền Nam và được hưởng các quyền tự do của Miền Nam mà chạy theo cộng
sản là một lũ đáng khinh, không cần đếm xỉa đến.
Không ai có thể phủ nhận bầu nhiệt huyết và lòng yêu nước của thanh niên
nam nữ vào thời kỳ năm 1945 dấn thân vào công cuộc giải phóng dân tộc
nhằm thoát ra khỏi ách đô hộ của Thực dân Pháp. Khát vọng “độc lập – tự
do – hạnh phúc” đã khiến cho họ nghĩ rằng đánh bật kẻ thù ra khỏi đất
nước là ưu tiên, rồi tương lai xứ sở ra sao thì sẽ tính sau. Giống như
lời kỹ sư Hồ Đắc Liên, từ Paris trở về đứng trong hàng ngũ kháng chiến,
đã giận dữ thốt lên: “Dẹp xong giặc Pháp, tao sẽ xử tội bọn cộng sản
chúng mày?”.
Thời bấy giờ rất ít người biết trước tai họa cộng sản. Ngay như Thủ
tướng Trần Trọng Kim, một nhà sử học, cũng tưởng rằng anh em trong nhà
có thể giải quyết vấn đề nội bộ với nhau, nên mới khước từ lời đề nghị
của viên Đại sứ Nhật bản giúp tiêu diệt Hồ Chí Minh và bè đảng. Bởi vậy
không thể chê trách sự ngây thơ của người yêu nước. Nhưng mải miết đắm
chìm phục vụ cái ác, cái lưu manh mà không tỉnh ngộ là không thể chấp
nhận được.
Thành tích đánh đuổi được giặc Pháp là do công lao của toàn dân Việt
Nam, mà đáng kể nhất là giai cấp tiểu tư sản, vì nhờ có trình độ học vấn
do Pháp đào tạo, nên mới có kiến thức và khả năng chỉ huy các đơn vị
cấp Tiểu đoàn, Trung đoàn, Sư đoàn... Năm 1953, khi thắng lợi chưa ngã
ngũ, Việt Minh đã đề ra chủ trương “trí, phú, địa, hào phải đào tận gốc,
trốc tận rễ”. Vậy xin hỏi thành phần tiểu tư sản được đánh giá là trí
thức đang chiến đấu trong hàng ngũ cộng sản, có bao giờ dành ra một vài
phút để tự vấn: “Liệu bản thân sẽ có ngày cũng bị đào tận gốc, trốc tận
rễ không?” Đối với tội ác “cải cách ruộng đất”, “nhân văn giai phẩm”, có
bao giờ những người tận lực đóng góp cho cái gọi là “cách mạng xã hội”
băn khoăn về tiền đồ dân tộc? Hoặc trong cái chiêu bài gọi là “giải
phóng dân tộc, thống nhất đất nước” mà lãnh tụ đảng đi xin vũ khí ngoại
bang để gây nên cảnh “nồi da xáo thịt” thì rồi đây sẽ bị ngoại bang đô
hộ, giống như Nguyễn Phúc Ánh cầu viện nước Pháp giúp đánh đổ nhà Tây
sơn để cuối cùng bị Thực dân Pháp đô hộ? Pascal từng dạy: “Con người là
cây sậy, nhưng là cây sậy có tư tưởng” cơ mà! Tại sao kẻ có ăn có học
không dành ít phút để ưu tư, lo lắng, suy nghĩ, chiêm nghiệm cái tương
lai số phận của mình và của dân tộc?
Một đảng viên cộng sản trẻ tuổi, nhà văn Dương Thu Hương, mới đặt chân
vào Miền Nam, đi vào nhà sách nhìn thấy những cuốn Tuyên Ngôn Cộng Sản,
Tư Bản Luận thì nhận ra ngay là Miền Nam có tự do và mình bị bọn Bắc Bộ
Phủ đánh lừa. Một Nguyễn Hộ, công nhân xưởng đóng tàu Ba-Son, trình độ
học vấn có lẽ không cao, nhưng đã dám yêu cầu đảng từ bỏ chủ nghĩa cộng
sản và phải bắt tay với Mỹ. Tại sao những người như Tạ Quang Bửu, những
tướng lãnh xuất thân từ trường Thanh Niên Tiền Tuyến cứ tung hô “Bác Hồ”
và đảng Cộng sản quang vinh? Nếu bảo rằng vì chậm trí khôn, tại sao khi
nhà trí thức Hà Sĩ Phu viết các bài tham luận “Dắt Tay Nhau Đi Dưới Tấm
Biển Đường của Trí Tuệ”, “Chia Tay Ý Thức Hệ” chỉ ra cho thấy ngõ cụt
của Tổ Quốc, mà sao chẳng có “cách mạng lão thành” nào công khai lên
tiếng phụ họa với ông Hà Sĩ Phu để cứu nguy dân tộc?
Miền Nam từng tố giác Hồ Chí Minh là một loại Trần Ích Tắc, Lê Chiêu
Thống vì biết trước nếu để cho Miền Bắc chiến thắng thì Đất Nước sẽ rơi
vào vòng nô lệ Tầu. Thế mà bọn trí thức nửa mùa phè phỡn, bọn lưu manh
đóng vai tu sĩ trà trộn vào các đoàn thể tôn giáo hung hăng đòi đuổi “đế
quốc Mỹ” có nhận thấy rằng chính họ là bọn người đưa đến tình trạng
muôn dân thống khổ ngày hôm nay không?
Ngày xưa, quý vị “lão thành” lên đường chống ngoại xâm, một lòng “quyết
tử để thế hệ sau quyết sinh”. Thật là dũng cảm! Thật là anh hùng! Thế
nhưng khi luật sư Cù Huy Hà Vũ bị đem ra xử ở tòa, tôi viết bài “Đòi trả
tự do cho Cù Huy Hà Vũ là bước đầu cuộc cách mạng giải phóng dân tộc”
để đề nghị các cụ “lão thành cách mạng” lũ lượt kéo nhau đến Tòa án Nhân
dân Thành Phố Hà Nội tại địa chỉ 43 Hai Bà Trưng, quận Hoàn Kiếm, nằm
dài ra đó, cương quyết yêu cầu đảng trả tự do cho Cù Huy Hà Vũ, mà không
có cụ nào dám làm. Tình đồng chí “áo anh rách vai, quần tôi có hai
miếng vá” của thời kháng chiến đã tiêu tan rồi sao? Các cụ (gồm 29 vị)
chỉ dám ký tên phụ họa vào bản kiến nghị của Tướng Đồng Sĩ Nguyên xin
Quốc Hội sửa đổi luật Nhà Đất đã tự coi là làm tròn nghĩa vụ rồi ư?
Tướng Trần Độ, một công thần của đảng, khi nằm xuống, bọn cầm quyền cấm
Võ Nguyên Giáp dùng danh xưng “Tướng” của Trần Độ ghi trên vòng hoa phân
ưu, mà không có lấy một người đồng chí từng vào sinh ra tử với nhau
trong kháng chiến lên tiếng phản đối. Sợ đảng đến nỗi không dám tỏ tình
đồng chí thì có đáng hổ thẹn không?
Nguyễn Văn An, Chủ tịch Quốc Hội đợi đến khi thôi chức mới dám nói đến
cái lỗi hệ thống. Trách nhiệm của người đứng đầu cơ quan quyền lực cao
nhất nước để đâu? Hồ Chí Minh lập đảng cộng sản đề ra tiêu chí “Tập thể
lãnh đạo, cá nhân phụ trách” mới nghe qua thì có vẻ dân chủ lắm, nhưng
nhìn vào thực tế ta thấy rằng đó là một tập đoàn vô trách nhiệm. Cho nên
khi Võ Nguyên Giáp yêu cầu chấm dứt dự án Boxit thì Nguyễn Tấn Dũng trả
lời: “đảng đã quyết định rồi!” để lẩn tránh trách nhiệm cá nhân. Nếu
hỏi đảng là thằng nào thì sẽ không ai biết đảng là đứa nào hết! Tại sao
Nguyễn Tấn Dũng dám hỗn xược trả lời cha đẻ Quân Đội Nhân Dân một câu
như thế? Bởi vì đảng từng dạy con tố cha, vợ tố chồng, em tố anh nên
ngày nay hàng con cháu như Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn
Sang không coi các lão thành cách mạng ra cái đinh gì cả là vậy!
Khi bị TBT Nguyễn Phú Trọng, tuổi vào hàng con cháu, hỗn xược mắng cho
là suy thoái, bại hoại về đạo đức và lối sống, thì chẳng thấy cụ nào dám
có phản ứng, cứ im thin thít. Đợi cho đến lúc người anh hùng tuổi trẻ
Nguyễn Đắc Kiên dõng dạc hài tội Nguyễn Phú Trọng, chúng ta mới đọc thấy
bức thư của hai bố con Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh “than thở” đôi lời với
Nguyễn Phú Trọng mà trong đó có câu đầy vẻ tiếc nuối: “Đâu còn thời
kỳ huy hoàng, quang vinh như thời kỳ cách mạng tháng 8 và 2 cuộc kháng
chiến vì độc lập thống nhất thắng lợi, nhân dân tự nguyện theo sự lãnh
đạo của đảng”. Tôi cảm thấy thương tội cho cụ già 95 tuổi xiết bao!
Chẳng hiểu cụ Vĩnh nói đến thời kỳ huy hoàng, quang vinh cộng sản có
phải là thời kỳ “cải cách ruộng đất” giết chết hàng vạn dân oan mà không
ai dám kêu ca; là thời kỳ nhà thơ Phùng Quán chỉ làm bài thơ “Chống
tham ô lãng phí” là đủ để cả cuộc đời tàn mạt, tan nát?
Với cái não trạng hoài cổ tào lao như vậy, các cụ cứ tin vào sự dối trá
“nhân dân tự nguyện theo sự lãnh đạo của đảng”, chứ không bao giờ nghĩ
tới chuyện mình bị đảng bịt mắt lừa dối và dí súng đàng sau lưng mà phải
làm con thiêu thân xông vào lửa đạn. Bà Nguyễn Nguyên Bình, con gái cụ
Vĩnh, từng viết thư cho Nguyễn Phú Trọng trước đây, nhưng không được hắn
hồi đáp; lần này cũng tiếp tay cho bố bằng một bức thư, mà bà gọi là
bức thư cuối cùng!
Tội ác của Hồ Chí Minh đã được lịch sử chứng minh rành rành ra đó. Có
phải cụ Vĩnh còn đề cao Hồ Chí Minh là để bào chữa cho sự vô tội của
mình đã tiếp tay cho một tội đồ? Đứng vào ngũ một đảng cướp, đừng bao
giờ mở miệng nói mình là một tên ăn cướp chân chính! Trẻ con sẽ cười vào
mặt cho đấy!
Phát súng lệnh của Đoàn Văn Vươn đã khai hỏa, ai đã từng vỗ ngực khoe
mình quyết tử để dân tộc quyết sinh thì hãy cấp kỳ đứng lên hành động để
lớp trẻ noi gương xông pha. Đừng ngồi nhà viết kiến nghị hay thư ngỏ
cho loài dòi bọ trong Bộ Chính trị hoặc trong Ban Chấp hành Trung Ương,
vì chúng không là loài có tai để nghe và có mắt để đọc.
Thông cảm quý cụ nay đã già yếu, không thể hành động vũ bão như xua, tôi
đề nghị quý cụ chọn ngày sinh nhật Hồ Chí Minh 19 tháng 5 năm 2013 này
cùng kéo nhau ra lăng ông Hồ ở Quảng trường Ba Đình để xé thẻ đảng và
nói với vong linh ông Hồ rằng: “Bác xảo quyệt đánh lừa chúng tôi theo
Bác làm cách mạng để cho Tổ quốc lâm nguy và đồng bào điêu đứng, khốn
khổ khốn nạn như ngày hôm. Chúng tôi vô cùng ân hận và đồng lòng phủ
nhận chủ nghĩa cộng sản như thế giới đã ném nó vào thùng rác và kêu gọi
đồng bào đứng lên tiêu diệt bạo quyền”.
Bãi rác trên quê hương là do các cụ xả ra, nay chính quý cụ phải có bổn
phận và nghĩa vụ dọn dẹp nó đi, chứ không thể đẩy cho tuổi trẻ. Hãy nhìn
vào các nhà lao chứa đầy các người trẻ yêu nước bị đánh đập, hành hạ,
bỏ đói là biết ngay thành quả cách mạng của quý cụ. Ngồi nhà viết kiến
nghị, thư ngỏ thì chỉ thành “Ông Bình Vôi”; chứ không thể rửa sạch cái
tội đã tiếp tay dựng lên cái cỗ máy tàn bạo, dã man này.
Hành động, hành động, chỉ có hành động mới xoay chuyển được tình thế!
Tôi đoan chắc với quý cụ rằng nếu quý cụ nghe lời đề nghị của tôi thì
toàn thể nhân dân sẽ đồng loạt đứng lên tiếp tay với quý cụ. Giống như
ngày 14 tháng 7 dân chúng Pháp phá ngục Bastille để làm cuộc cách mạng.
Hết giờ rồi! Xin quý cụ đừng chần chờ nữa. Trước khi về cõi, xin quý cụ
hãy Quyết Tử để Dân Tộc Quyết Sinh”. Lần này mới là lần thực sự cứu
nước, cứu dân.
______________________________________
Ghi chú của tác giả: Mời quý“ lão thành cách mạng” và độc
giả mở cái link dưới đây bằng cách đưa cursor vào link, rồi ấn nút
“Ctrl” thì thấy bàn tay hiện ra, rồi double click, để nghe cuộc nói
chuyện của nhà văn Dương Thu Hương về Đất Nước.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Phản Hồi