Ảnh: Facebook Nguyễn Lân Thắng
Bùi Thị Minh Hằng
- Khi tôi viết những dòng cuối cùng để cho đăng bài viết lên Blog thì
là lúc Mẹ Hùng cùng nhiều anh chị em Hà Nội đang có mặt tại trung tâm
bảo trợ xã hội 2 - Huyện Ứng Hoà để làm thủ tục đưa Hùng ra khỏi trung
tâm. Tôi đã nhìn thấy những bức hình đầu tiên của em được đăng tải trên
mạng.
Giờ chúng ta có thể thở phào để đọc hết và đọc một cách đầy đủ thoải mái
những chuyện gì diễn ra sau khi Lê Anh Hùng bị đưa vào trại tâm thần:
*
Ngày 25-1-2013, sau khi tiếp xúc cùng mẹ Lê Anh Hùng xong, tất cả
anh chị em đi đến quyết định sẽ chờ một vài ngày xem Mẹ Hùng sẽ phản
ứng ra sao. Vì dù gì mọi người cũng đã làm hết những điều có thể theo
đúng phận sự của mình. Và chúng tôi cũng đã để lại số liên lạc với lời
đề nghị có gì cần thiết thì Mẹ Hùng cứ liên lạc.
Ngày 26-1-2013, chúng tôi không ai liên lạc gì thêm . Nhưng về
phía bạn bè, đồng đội, anh chị em thì vô cùng nóng ruột. Việc để Hùng
trong trại thêm giờ phút nào là chắc chắn chúng tôi không thể yên lòng
ngày đó. Như hôm đi vào trại cũng vậy. Để phòng xa mọi khả năng có thể
bị gây khó dễ sẽ không thể lấy được bất cứ thông tin gì về Hùng, tôi đã
âm thầm chuẩn bị một chiếc loa tay. Tôi tính trong đầu, nếu trường hợp
họ xua đuổi không tiếp hay không cho gặp mặt như kiểu với tôi khi trên
Thanh Hà thì khi đó tôi sẽ PHÁT LOA với nội dung vừa chuyển thông tin về
Lê Anh Hùng bị đưa vào trại do trả thù của chính quyền để những cán bộ
trong trung tâm "buộc" phải nghe, buộc phải biết. Vì tôi hiểu chắc gì
họ đã biết về trường hợp này. Mặt khác việc PHÁT LOA sẽ làm cho Hùng
nghe được tiếng chúng tôi mà biết rằng bạn bè đã biết thông tin, đã tìm
đến. Việc này rất quan trọng cho những anh chị em trong hoàn cảnh bị mất
tự do bên trong, khi biết có bạn bè đồng đội thì họ sẽ lên tinh thần
rất nhiều
Trong cái xã hội này họ không cần làm việc theo hiến pháp và pháp luật
như họ thường rao giảng mà chính họ đều thú nhận - thừa nhận "Họ làm
việc theo chỉ đạo của cấp trên".
Chính vì điều đó nên một chủ tịch có quyền chỉ thị cho công an bắt người
không qua trình tự pháp luật và vụ kiện của tôi với Nguyễn Thế Thảo chủ
tịch Hà Nội đến giờ vẫn chưa toà nào dám thụ lý.
Cả một hệ thống pháp lý nằm trong tay những kẻ có quyền hành nhưng vô
học thức và thừa ngu dốt tàn ác thì thử hỏi dân tộc này đi về đâu? Nhân
Dân chịu cùng khổ bất công đến mức độ nào?
Gần 9 giờ sáng 26-1, nghe điện thoại Mẹ Hùng gọi. Tôi cũng chỉ
dặn dò, động viên cô hãy bình tĩnh và cẩn trọng mỗi khi có ai tiếp xúc
hay gọi điện thăm hỏi.
Sang ngày 27-1-2013, một nhóm anh chị em muốn ghé thăm Mẹ Hùng, trong đó có anh JB Nguyễn Hữu Vinh. Anh Vinh cũng là người cùng quê với Lê Anh Hùng
Cuộc viếng thăm lần này mọi người đều sững sờ bởi thấy cô Niệm thay đổi
180 độ... Rất may là trong cuộc tiếp xúc ngày 25 chúng tôi đã ghi âm lại
tất cả những gì đã trao đổi cùng cô. Trong lần trao đổi này mọi người
đều dễ dàng nhận ra cô đã bị kích động rất mạnh về chuyện mâu thuẫn Mẹ
chồng con dâu với vợ của Lê Anh Hùng. Đồng thời cô cũng muốn thể hiện
cái uy quyền của một người mẹ trong việc cô thừa nhận có đề nghị đưa
Hùng đi chữa bệnh. Xong trong khi nói chuyện cô cũng để hở ra những tình
tiết như việc an ninh Quảng Trị và Hà Nội liên tục làm phiền, điều tra
doạ nạt chuyện sẽ bắt Hùng vào tù và liên tục "gợi ý" cô nên viết đơn
cho Hùng đi chữa bệnh "miễn phí" thì sẽ thoát.
Cô tỏ ra rất "cương" trong việc mọi người muốn cô giải cứu cho Lê Anh
Hùng ra khỏi cái trung tâm "mượn tay giết người" ấy. Lúc này anh chị em
đều thấy thất vọng, song không một ai tuyệt vọng. Bởi không cách này
thì cách khác mọi người đều hạ quyết tâm phải "bảo vệ" Lê Anh Hùng.
Có một điều cần phải nói rõ và mong mọi người lưu tâm: Chính tôi đã bị
rất nhiều người lớn tuổi có kinh nghiệm phê phán ngay sau khi audio ghi
âm ngày 25-1 được đưa lên. Mọi người đều phản đối việc tôi nói nhiều
trong buổi gặp mẹ Lê Anh Hùng lần đầu... Nhưng như tôi đã giải thích
trong bài viết trước tôi không biết sẽ phải nói sao cho cô hiểu về sự an
nguy của chính con mình.
Trái lại thì chẳng ai biết để góp ý hay phê phán việc nhiều người đã gọi
điện đến mắng chửi té tát, thậm chí rủa xả cô Niệm là người Mẹ nhẫn
tâm, tàn ác đã nghe an ninh, công an để giết con mình.
Là một người đàn bà từng trải qua nhiều biến cố bất hạnh trong đời. Lại
cũng là người không tiếp xúc nhiều với thông tin xã hội nên chuyện an
ninh họ lừa gạt, làm trò để cô tin rằng việc cô làm là đang "Cứu con
mình" - là chuyện chúng ta phải hiểu và thông cảm.
Trong hoàn cảnh này chỉ có những người thân tín, những người trực diện
qua việc làm để mắt thấy tai nghe mới có thể tạo lòng tin cũng như sự
so sánh để người trong cuộc nhận ra sự thật của vụ việc.
Sự kiện gọi đến rồi phẫn nộ không phải lối dễ gây phản tác dụng. Vì khi
cương lên họ muốn thể hiện quyền hành. Cộng với bọn an ninh cứ thường
trực áp sát những lúc như thế chúng dễ xuyên tạc mà gây chia rẽ thêm về
những người đấu tranh.
Lần gặp thứ 2 kết thúc thật buồn. Anh chị em chúng tôi ra về. Ghé quán
cafe ngồi hàng giờ và quyết định sẽ không gặp Mẹ Hùng thêm nữa, trừ khi
cô Niệm cần đến sự trợ giúp của chúng tôi.
Đành để một vài ngày rồi tiếp tục tính cách cứu Lê Anh Hùng.
Lê Dũng thì cho biết đã có đầy đủ thông tin về ông GĐ trung tâm, có thể
tiến hành tiếp cận, tấn công từ phía đó để gây sức ép. Mọi người đều
chuẩn bị sẵn tinh thần cho một cuộc đòi người quy mô rầm rộ với sự hỗ
trợ của truyền thông khắp nơi, bởi xem ra chuyện nhà cầm quyền hay đám
công an, an ninh Quảng Trị kết hợp nhóm Hà Nội này thật quá lộ liễu và
ẩu tả.
Nó còn tệ hơn chuyện chúng bắt cóc tôi vào ngày 27-11-2011 và sau đó đưa vào cơ sở giáo dục Thanh Hà.
Mấy ngày liên tiếp sau tôi chạy ngược chạy xuôi khắp các nơi. Cứ Sơn Tây
- Hà Nội - Hưng Yên, rồi lại khắp nội ngoại thành Hà Nội. Công việc bù
đầu mà còn bao việc chưa xong , trong khi tôi sắp phải trở về nhà mình
trong Vũng Tàu để lo Tết nhất và đón con trong trại về.
Sáng sớm 29-1-2013, vừa định đi công chuyện cùng bà con Dân Oan thì tôi nghe điện thoại Mẹ Lê Anh Hùng gọi báo tin "Cô muốn con về để nói chuyện làm đơn xin Hùng về".
Tôi vui đến bắn người lên, nhưng vẫn cố giữ thật bình tĩnh. Tôi và Bùi Thanh Hiếu chạy xe xuống nhà cô tận chùa Lủ - Hà Đông.
Khi xe 2 chị em vừa đến đầu ngõ rẽ vào nhà mẹ Hùng thì tôi nhìn thấy
chiếc xe 7 chỗ biển số xanh đậu bên ngoài. Linh tính mách bảo tôi nói
ngay với Hiếu rằng: Chắc an ninh đang ở trong nhà Hùng đấy
Hiếu nói: Có càng vui
Và quả nhiên khi 2 chị em vừa ngoặt vào ngõ nhà Hùng thì đã thấy giày
dép để đầy cửa. Khi chúng tôi bước vào thì họ vội vã cáo lui. Ba người
đều tỏ ra luống cuống và luôn luôn né mặt. Hình như họ nghĩ chúng tôi
quay chụp và họ rút lui ra khỏi nhà rất nhanh, vừa lùi ra cửa đi giày họ
vừa quay mặt né ngang như tránh phải trực diện với chúng tôi. Rõ là
chẳng có gì đàng hoàng của cái gọi là "NGƯỜI NHÀ NƯỚC".
Vào trao đổi với cô Niệm, cô cho biết đã làm đơn xin cho Hùng ra khỏi
Trung tâm, vì xét thấy chỗ đó không phù hợp với yêu cầu ban đầu của cô.
Rồi cô đưa lá đơn viết nháp để mình và Hiếu đi đánh máy. Quay trở lại
đưa đơn cho cô ký, mình cầm một bản về còn lại đưa cô giữ và hẹn hôm sau
ngày 30-1-2013 sẽ đến đưa cô đi nộp đơn. Trong lúc đi đường cô thì thào
như sợ ai nghe và cô cho biết "suốt từ ngày qua họ cứ đến nhà hoài,
họ ngồi đến hơn 11 giờ đêm để vận động, thuyết phục cô. Thậm chí có cả
doạ nạt. Họ nói cô không nên để Hùng về..." Họ nói đủ thứ. Xong có
lẽ họ không biết rằng chính việc họ quan tâm thái quá đã khiến cô nghi
ngờ và đương nhiên bằng trực giác của một người Mẹ, một người từng
thăng trầm trong đời, cô đã nhận ra sự an nguy cho tính mạng đứa con
trai mình nếu để giao vào tay những kẻ bất lương , lừa gạt và đầy dối
trá như cái đám suốt ngày đeo bám nhà cô đó
* ĐI ĐƯA ĐƠN "ĐÒI CON" NGÀY 3-1-2013
Đi làm thủ tục mới thấy hết nỗi bực mình. Vào thì chúng chỉ cần gọi đi
tìm hiểu vấn đề tạm trú, tạm vắng xong lấy cớ bắt con người ta rinh đi.
Nhưng giờ nói đến trả thì chúng gây ra đủ thủ tục rườm rà, phiền toái.
Hết chỗ này chỉ đi chỗ kia. Chắc chắn là chúng câu giờ và "ném bóng".
Cả ngày Chiều 30-1 trôi đi trong bực bội, đành phải để sang tuần. Mình
thì phải trở về Vũng Tàu vào ngày 31-1... Thôi thì nóng lòng mà ngóng
tin từ xa.
Sáng thứ 2 nghe anh em Hà Nội thông báo bọn chính quyền giở giọng cù
nhầy thông báo: người giải quyết đơn nghỉ do nhà có đám tang. Mình điên
người vì đã đoán trước sẽ có chuyện, bởi mình đã quen với cách làm
việc vô chính phủ, vô luật pháp trong cái xã hội này rồi... Không biết
kiểu này liệu Hùng có bị chúng giữ qua Tết hay không?
Thực tình về nhà mình rồi mà tôi không sao ăn ngon ngủ yên về chuyện của
Hùng. Tôi là người lên tiếng sớm nhất mà rồi tôi không thể cùng mọi
người ngoài đó lo cho đến khi đón được Hùng ra.... Một đôi ngày tôi lại
gọi điện cho cô Niệm. Cho đến chiều qua khi đang đi bác sĩ, không mang
theo máy thì cô lại gọi. Thấy cuộc gọi nhỡ tôi vội gọi lại ngay xem cô
nói chuyện gì
Thật vui mừng, cô báo tin rằng: "Mọi thủ tục đơn từ đã xong xuôi, ngày mai 5-2-2013 cô sẽ đi đón em Hùng".
Vào facebook của mấy anh chị em Hà Nội thấy tất cả đều đã hân hoan cho cuộc trùng phùng sáng hôm nay (5-2-2013).
Toi mất ngủ cả đêm, hồi hộp mong cho trời nhanh sáng... Ngồi trên máy
tính đến hơn 2 giờ mà 5 giờ tôi không thể nằm tiếp lại ngồi dậy. Mặc dù
mọi người hẹn gần 8 giờ mới đón mẹ Lê Anh Hùng, nhưng mới hơn 7 giờ tôi
gọi thì tất cả đã trên xe. Tôi gọi mà không nghe cô trả lời. xong cô đã
bấm nút nghe nên tôi cứ ngồi theo dõi cuộc nói chuyện rôm rả trên cả
chặng đường đi đón Hùng.
Một mình nơi xa này, tôi nín thở chờ đợi tin vui và chỉ đến khi những
hình ảnh đầu tiên về Hùng được truyền đi tôi mới thật sự thấm mệt và yên
lòng ru mình vào giấc ngủ.
Hùng đã về nhà. Chắc chắn còn nhiều điều cần phải kể lại
Tôi "nhường lời" để Lê Anh Hùng viết tiếp những gì mà độc giả đang còn
hồi hộp trông đợi về CÂU CHUYỆN BẮT CÓC ĐƯA NGƯỜI VÀO TRẠI TÂM THẦN này!
VỀ TRONG VÒNG TAY MẸ VÀ ĐỒNG ĐỘI ANH EM
Bùi Thị Minh Hằng
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Phản Hồi