Huỳnh Thục Vy (Danlambao) - Việc
cổ xúy đức trị thừa kế từ nền văn hóa Khổng Nho đã mở đường cho sự thâm
nhập dễ dàng của nền “đức trị Cộng sản”. Văn hóa “đức trị” ấy đã “trao
tặng” cho Việt Nam một Hồ Chí Minh thủ đoạn hơn người nhưng được tôn
vinh thành “vị cha già dân tộc đại trí đại tâm”. Nền đức trị không bao
giờ ngăn nổi người ta trở thành những kẻ độc tài tàn bạo; mà ngược lại
còn “thánh hóa” kẻ độc tài ấy, và đưa đến khả năng chính danh hóa sự cai
trị chuyên chế qua nạn sùng bái cá nhân bệnh hoạn...
*
"Phàm người ta làm mọi việc ở đời cũng chỉ vì nghĩa hay vì lợi...
Người quân tử chỉ nghĩ đến điều nghĩa mà dốc lòng vào việc thiện. Dù
việc thiện nhỏ thế nào cũng không bỏ qua. Kẻ tiểu nhân thì chỉ nghĩ đến
điều lợi, hễ thấy lợi thì dù ác thế nào cũng thực hiện".
Đó là một câu ghi trên đài tưởng niệm liệt sĩ chống Pháp tại Phước Ninh,
Đà Nẵng. Đọc câu nói mang nặng màu sắc Nho giáo này trong một bài viết,
tôi đã suy nghĩ rất mông lung về những giá trị cổ xưa mà ông cha ta đã
suy tôn trong hành trình “tự Hán hóa” của mình. Đối với nhiều người, có
lẽ câu nói rất ấn tượng, mang tầm vóc một phương châm sống đầy giá trị
và đậm chất luân lý. Nhưng theo tôi, không thể nhận thức đơn sơ về
“nghĩa” hay “lợi” như thế.
1. Quân tử và nền đức trị
“Quân tử” trong cách hiểu cơ bản nhất của người Trung Hoa xưa, là người
cai trị. Do đó, từ này nguyên khởi được dùng để chỉ những người thuộc
tầng lớp thượng lưu của xã hội quân chủ Trung Hoa và một số quốc gia du
nhập Hán học khác. Với quan điểm đức trị mà Khổng giáo ra sức truyền bá
hay thậm chí là áp đặt, những người cai trị là những kẻ tài đức vẹn
toàn, là những ông vua anh minh mang tầm vóc thánh nhân, là những ông
quan phụ mẫu chi dân. Theo cách dùng ấy, chúng ta hiểu rằng, quân tử là
những người tài đức xuất chúng và có khả năng thống soái thiên hạ. Sau
này, “quân tử” còn được dùng để chỉ những người có trí tuệ, đức độ,
chính trực và hay làm việc nghĩa.
Quả tình, tôi không thích Nho giáo, không thích cả những khái niệm của
nó. Các giá trị Khổng Nho xa lạ và không gây ấn tượng tốt với tôi. Bởi
trong nền văn hóa ấy, người ta luôn miệng nói về đạo đức nhưng không có
bất cứ một định chế khả dĩ nào để bảo vệ những giá trị luân lý ấy. Cũng
chính trong nền văn hóa ấy, nơi mà kẻ cai trị được mặc định là những
người vừa có tài thao lược, vừa có đức hạnh, chúng ta chỉ thấy đầy dẫy
những kẻ bất chấp thủ đoạn để thoán đoạt thiên hạ hoặc ích kỷ hại nhân.
Nào là Lưu Bang giết Hàn Tín sau khi đã thâu tóm thiên hạ về một mối, Lý
Thế Dân giết anh em để lên ngôi hoàng đế...
Thật vậy, đạo đức xã hội không bao giờ được giữ gìn bằng cách hô hào, mà
chỉ bằng thể chế chính trị, bằng luật pháp và phần còn lại được giao
phó cho những định chế xã hội khác như: tôn giáo, giáo dục... Ngày hôm
nay chúng ta biết rằng, động cơ hành động của con người là tự lợi. Bởi
nhận chân ra điều ấy, nhân loại mới tạo lập thể chế dân chủ pháp trị. Kẻ
lãnh đạo không thể trở nên tài đức chỉ vì mang cái danh quân tử. Ngược
lại, ngay từ đầu họ phải được giả định là kẻ xấu, có khả năng lạm quyền,
tư lợi, và phải được kiềm chế bởi một cơ chế chính trị nghiêm khắc. Ở
đó, họ bị đặt vào tình huống: nếu họ vi phạm những cam kết với người
dân, hậu quả mà họ lãnh nhận sẽ lớn hơn nhiều so với mối lợi mà họ có
được khi vi phạm. Nhân loại ngày hôm nay không tin tưởng vào những phẩm
giá tốt đẹp được gán (một cách hão huyền) cho kẻ cầm quyền theo kiểu đức
trị. Với thể chế chính trị tự do, người dân dõng dạc tuyên bố với kẻ
cai trị rằng: “Các ông cứ tỏ ra tốt đẹp bề ngoài, còn chúng tôi không
biết thâm tâm các ông mưu tính chuyện gì. Nhưng nếu các ông làm bậy,
các ông sẽ nhận hậu quả nhãn tiền”.
2. Nghĩa hay lợi
Trở lại với câu nói đã được đề cập ở đầu bài viết, nó hoàn toàn đặt trên
bình diện đức trị của Nho giáo, phản thực tế và phản khoa học. Theo đó,
người ta chia con người thành hai loại: một, hành động vì nghĩa; hai,
hành động vì lợi. Phân loại con người thô thiển như thế sẽ dẫn tới những
ngộ nhận tai hại. Trong mỗi một con người, có cả bản năng vị kỷ và bản
năng cộng đồng. Động cơ, hoài bão và hành động của con người là tổng thể
những mối tương tác của các bản năng này chứ không thể phân biệt nhị
nguyên như trên.
Như đã nói ở trên, trong thực tế, nhân loại có xu hướng hành động vì lợi
ích. Bản thân việc hành động vì lợi không phải là việc xấu xa về luân
lý. Việc xem lợi ích là một giá trị tiêu cực về đạo đức là đi ngược lại
quy luật tự nhiên, và thậm chí là cản trở sự tiến bộ. Đối với nền văn
hóa Khổng Nho, chỉ có những kẻ thấp kém về tư cách và tài năng mới hành
động vì lợi, còn thánh nhân thì hành động vì nghĩa. Nhưng mặc cho những
giáo điều mà họ rêu rao, con người là con người. Mặc cho những truyền
giảng đạo đức to lớn của họ, những kẻ đứng đầu thiên hạ, những quân
vương được lưu danh sử sách, luôn là những người hành động vì lợi. Ai
nói những quân vương độc tài như Tào Tháo, Lưu Bị, Chu Nguyên Chương...
hành động vì nghĩa? Thật trớ trêu, trong một nền văn hóa luôn xiển dương
đạo đức, chính ở đó, đạo đức bị chà đạp thô bạo nhất, và hơn nữa bị lợi
dụng để mang lại lợi ích cho kẻ cầm quyền độc tài.
Người ta quên mất rằng, điều quan trọng là cần phải xác định: “nghĩa” là
nghĩa như thế nào, nghĩa đối với ai; còn “lợi” là lợi gì, lợi ích cho
ai; chứ không phải chỉ nói “nghĩa” và “lợi” chung chung. Và việc đồng
hóa “nghĩa” với “thiện”, “lợi” với “ác” như câu nói trên thật không thỏa
đáng. Rất nhiều khi, cái “nghĩa” dành cho thiếu số sẽ là họa cho đa số
còn lại (ví như: việc vì ơn mưa móc chúng ta từng có được từ đảng cộng
sản làm cho chúng ta không thể lên tiếng chí trích đảng hoặc chỉ trích
không tới nơi chỉ có thể là “nghĩa” với đảng thiểu số chứ chẳng thể là
nghĩa đối với đa số còn lại); và cũng như thế, “lợi”(dù là tư lợi) cũng
không bao giờ là đồng nghĩa với “ác” nếu cái lợi ấy đạt được bằng những
phương tiện hợp pháp, hợp luân lý.
Ấy vậy mà, chữ “nghĩa” lòe loẹt ấy trong suốt thời quân chủ ở Trung Hoa
và Việt Nam đã là cái gông đeo cổ cho toàn xã hội, đã là giá trị “sáng
lòe” để nô lệ hóa cá nhân, để phục vụ cho những cá nhân cai trị mang
danh tập thể. Đến thời kỳ Cộng Sản, chữ “nghĩa” lại bị lợi dụng để kéo
hàng triệu thanh niên ngây thơ vào “cuộc chiến chống đế quốc” mà thực ra
là cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Thế mới biết “nghĩa” không đứng trơ
trọi một mình để bắt người ta phải hành động, phải hy sinh; cái “nghĩa”
đó phải đi cùng với lợi ích to lớn và lâu dài của cộng đồng thì mới có
giá trị, xứng đáng là “nghĩa” thật. “Nghĩa” mà không mang lại lợi ích
thiết thực cho cá nhân hay cộng đồng thì việc chạy theo nó là điều vô
ích. Cái “nghĩa” mà không đi kèm với sự suy xét chín chắn có khi lại gây
họa cho bản thân và nghiêm trọng hơn là cho cộng đồng.
Xét đến chữ “lợi”, mỗi cá nhân là phần tử của xã hội, lợi ích dành cho
mỗi cá nhân là góp phần vào lợi ích chung của xã hội. Bởi vậy, sự mưu
cầu lợi ích cá nhân, mà không xâm hại đến lợi ích của các cá nhân khác
và của xã hội là điều tốt đẹp và cần được phát triển. Còn đối với những
trường hợp mang lại lợi ích cho xã hội, thì “lợi” này mới chính là
“nghĩa” thật. Cái “lợi” ấy, bây giờ không chỉ mang ý nghĩa luân lý tích
cực, mà còn là sự thể hiện của trí tuệ.
3. Sự cáo chung cần thiết của nền đức trị
Việc cổ xúy đức trị thừa kế từ nền văn hóa Khổng Nho đã mở đường cho sự
thâm nhập dễ dàng của nền “đức trị Cộng sản”. Văn hóa “đức trị” ấy đã
“trao tặng” cho Việt Nam một Hồ Chí Minh thủ đoạn hơn người nhưng được
tôn vinh thành “vị cha già dân tộc đại trí đại tâm”. Nền đức trị không
bao giờ ngăn nổi người ta trở thành những kẻ độc tài tàn bạo; mà ngược
lại còn “thánh hóa” kẻ độc tài ấy, và đưa đến khả năng chính danh hóa sự
cai trị chuyên chế qua nạn sùng bái cá nhân bệnh hoạn.
Trong cuộc đấu tranh hôm nay, chúng ta đấu tranh vì “nghĩa” sao? Điều đó
không sai, nhưng chưa đủ, chúng ta đấu tranh vì “lợi” nữa chứ. Nền dân
chủ tự do sẽ mang lại cho toàn thể quốc gia này cũng như mỗi một cá nhân
trong xã hội những lợi ích to lớn. Chúng ta đấu tranh cho dân chủ không
phải vì nó tốt chung chung theo kiểu mị dân, mà vì nó mang lại lợi ích
thực tế đã được kiểm chứng trên thế giới cho cá nhân và xã hội, mang lại
sự thăng tiến tất cả các mặt của đời sống chính trị xã hội. Chính cái
lợi ích to lớn ấy đã mang lại cho cuộc đấu tranh cái danh diện chính
nghĩa chứ không phải là những giáo điều xơ cứng, màu mè. Nói cách khác,
cái danh “chính nghĩa” là “bộ áo” bên ngoài, còn lợi ích thật bên trong
(hướng về thiểu số hay đa số) mới quyết định bản chất của “nghĩa”. Cộng
sản đã khoác bộ áo “chính nghĩa” để tàn phá đất nước này đó thôi. Bởi
thế khi đánh giá sự việc, ta không đánh giá qua “bộ áo chính nghĩa” ấy
mà xét tận gốc rễ cái lợi ích mà nó mang lại sẽ thuộc về ai. Chúng ta
mang lại lợi ích cho ai, điều đó sẽ cho thấy chúng ta là bậc đai phu hay
kẻ tiểu nhân, chứ không phải chỉ nhìn nhận phân biệt đơn sơ giữa
“nghĩa” và “lợi”.
Ngày hôm nay, chúng ta không hướng đến một xã hội có những cá nhân tỏa
hào quang của thánh nhân mà là một xã hội với những định chế vững vàng
và có khả năng kiềm tỏa quyền lực chính trị, bảo vệ tự do cá nhân. Sự hô
hào đạo đức, nhân văn chẳng thể mang lại nhân văn, đạo đức thật; chỉ
khi nào người ta bị buộc phải hành động như thế nếu không họ sẽ bị loại
bỏ, trừng phạt thì lúc đó xã hội mới tiến bộ được. Vì vậy, xin hãy để
tâm thức Khổng Nho cùng những giá trị mà nó xiển dương lùi vào quá khứ,
nhường đường cho những giá trị mới.
Tam Kỳ, tháng 10 năm 2012
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire
Phản Hồi